Cảm giác này rất mới mẻ.
Không phải Lục Khiêm không chịu đi cùng cô mà do ông thích ở một mình hơn.
Vả lại, vừa rồi ông đã thực sự bị cô kích động.
Cô nói ông đã lớn tuổi.
Rời khỏi nhà hàng, Lục Khiêm tự mình lái xe.
Minh Châu đã không còn là một cô bé nữa, đàn ông muốn chở mình đến căn hộ, cô ít nhiều cũng đoán được dụng ý của ông, nhưng ông đã không nói trắng ra thì cô cũng sẽ không tự làm xấu mặt mà chủ động mở miệng.
Xe thể thao màu đen đi qua Fortune Plaza.
Lục Khiêm nhớ đến Nguyên Đán năm đó, rõ ràng là thích cô nhưng ông lại quan tâm đến tuổi tác và thân phận của họ.
Nhiều năm sau, họ vẫn ở bên nhau.
Minh Châu ngồi bên cạnh phát hiện ra cảm xúc của ông.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Lục Khiêm cười nhẹ một cái, nắm tay cô không nói gì.
Rất nhanh xe đã đến căn hộ nhỏ trên đường Quảng Nguyên.
Xuống xe đi lên lầu, cửa mở ra, bên trong không mở lò sưởi nên hơi lạnh.
Có lẽ là vì đã quá lâu không ở cùng nhau, những chuyện trai gái đối với cả hai đều có chút lạnh nhạt, hay nói thẳng ra là ngượng ngùng.
Lục Khiêm mở đèn, cởi áo khoác lông ea: “Mở lò sưởi đi em, ấm lên rồi thì em hằng cởi áo.”
Minh Châu làm ổ trên ghế sa lon, tiếp tục chơi game.
Giọng cô nhẹ nhàng êm ái: “Ai muốn cởi chứ?” Lục Khiêm lặng lẽ mỉm cười.
Ông cũng không lo cho cô nữa, chỉ nói: “Có người mẹ nào suốt ngày ôm điện thoại di động như em không?”
Minh Châu sợ ông lấy mất.
Cô hỏi ngược lại: “Có người mẹ nào một mình vất vả nuôi con giống như em không?”
Lục Khiêm: ...
Ông sờ mũi một cái, mở lò sưởi rồi đun nước, tiếp đó còn gọi đặt hàng một ít rau củ, trái cây, rau, đồ ăn vặt, thịt thà các loại, rõ ràng đến nơi này vào tối nay được quyết định vào phút chót.
Một lúc sau, người giao hàng giao đồ tới.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!