Điện thoại di động trên bàn reo lên, nhìn tên thì là của Cố Vân Phàm. Ôn Noãn nhấc máy: “Có chuyện gì?”
Giọng nói Cố Vân Phàm mang vẻ bất cần đời: "Tháng sau có một trận thi đấu, tỷ lệ cược khá lớn! Mọi người đều đặt cược Chu Mộ Ngôn sẽ thắng."
Ôn Noãn im lặng nghe. Cố Vân Phàm ngồi trên sô pha trong khách sạn, liếc nhìn Chu Mộ Ngôn rồi
nói: “Thật ra từ khi lấy vợ thì chân cậu ta đã yếu đi rồi, nếu tôi không nhường cậu †a thì cậu ta có cái rắm mà được hạng nhất."
Ôn Noãn: "Nói điểm chính!"
Cố Vân Phàm cười: "Cuộc tranh tài này, tôi có thể móc sạch túi tiền của Giám đốc Đinh kia! Tổng Giám đốc Ôn cảm ơn tôi như thế nào?"
Ôn Noãn nhàn nhạt nói: 'Không phải cậu thu được cả người lẫn tiền hay sao? Còn muốn cảm ơn thế nào?"
Ý cô là thay đổi người khác!
Cố Vân Phàm ngăn cô lại: "Được rồi được rồi, đùa chút thôi! Nể mặt Mộ Ngôn tôi cũng sẽ giúp côi!"
Ôn Noãn lặng lẽ trợn mắt.
Đó là do cậu cũng không kén chọn đấy thôi!
Cúp điện thoại, Cố Vân Phàm xoa khóe môi, khẽ cười.
Chu Mộ Ngôn đang gửi tin nhắn cho vợ, thờ ơ nói: “Tôi cảnh cáo cậu, Ôn Noãn đã có chồng, Hoắc Minh càng khó chọc! Cậu bớt trêu chọc cô ấy cho tôi, nếu không Khương Sinh biết rồi đêm nào cũng khóc với tôi thì tôi không chịu nổi đâu.”
Cố Vân Phàm tựa người vào ghế sô pha.
Đôi chân dài bắt chéo, cậu ta nở nụ cười như có như không: “Nếu không có cậu, tôi thật sự muốn chinh phục cô ấy!”
Cậu ta nghĩ, chơi trò tình cảm với một người phụ nữ như vậy nhất định rất kích thích.
Chu Mộ Ngôn đứng dậy, dùng điện thoại di động gõ cậu ta một cái: "Đừng nghĩ lung tung! Cô ấy không phải bạn chơi của cậu!"
Cố Vân Phàm không tin.
Chu Mộ Ngôn biết rất rõ Vân Phàm nửa thật nửa giả, ít nhiều gì cũng đã động lòng.
Cậu ta bước đến bên cửa sổ, cười nhạt: “Vân Phàm, lúc đó tôi nửa chơi nửa nghiêm túc! Nhưng anh trai Khương Sinh là Khương Duệ hãm rất sâu. Anh ta thích Ôn Noãn nhiều năm nhưng không có kết quả gì! Tình cảm là như vậy, thứ tự trước sau, anh đến tôi đi... thiếu một phút một giây, dù chỉ một chút xíu thôi cũng không được!"
Nếu bàn về điều cấm ky ở thành phố B.
Tình cảm của Khương Duệ dành cho Ôn Noãn chính là một trong những điều không thể nói.
Hoắc Minh chắc vẫn luôn để ý!
Vì vậy trong nhiều năm qua, hai người tổng cộng không gặp nhau quá ba lần.
Chu Mộ Ngôn nói xong, hơi quay đầu lại: “Tôi cũng thích Ôn Noãn, nhưng tôi chắc chắn tình cảm của tôi đối với cô ấy bây giờ là tình thân! Ôn Noãn giống như chị gái tôi vậy. Vân Phàm, cậu có thể chơi đùa bất cứ ai nhưng đừng trêu chọc Ôn Noãn! Dù tin hay không thì cuối cùng người bị thương vẫn là chính cậu!”
Cố Vân Phàm nhún vai: "Tôi biết rồi!"
Cậu ta kéo người muốn đi tập lái xe, Chu Mộ Ngôn lại nói: "Tôi và Khương Sinh phải về thành phố H rồi. Hẹn gặp lại ở cuộc đua tháng sau nhé!"
Chu Mộ Ngôn rời đi. Cố Vân Phàm ngồi một mình một lúc. Cậu ta nhớ lại những lời của Chu Mộ Ngôn, nhưng rất phản đối.