Hoặc Minh, em không biết em thích anh đến mức nào, nhưng dù từ trước đến nay anh có khốn nạn đến đâu, em đều không thể từ bỏ anh, bởi vì em không nỡt
Dù có lại thất vọng thì trong xương cốt vẫn có thể sinh ra một tia hy vọng!
Có lẽ, đây là tình yêu khắc cốt ghi tâm. Sáng sớm. Ôn Noãn tỉnh dậy, ngửi thấy mùi hoa hồng.
Vừa nghiêng đầu, cô thấy một bông hồng trắng tinh khôi nằm cạnh gối, trên cuống dài treo chiếc vòng tay kim cương tuyệt đẹp.
Không có người phụ nữ nào không yêu thích đồ trang sức.
Đặc biệt nếu đó là do người đàn ông mình yêu say đắm, vào sáng sớm hôm sau ngày triền miên, dùng cách thức lãng mạn như vậy.
Ôn Noãn cũng không ngoại lệ.
Cô đeo chiếc vòng vào tay nhưng không thể cài chặt được. Ở cửa, một bóng người thon dài đang đứng.
Là Hoắc Minh.
'Từ sáng sớm, anh đã dọn dẹp đồ đạc gọn gàng, mặc áo sơ mi xám nhạt và quần dài cùng màu xám đậm.
Cà vạt cũng được thắt chỉn chu. Áo mũ chỉnh †ề. Ôn Noãn nhẹ nhàng hỏi: “Sao không để em giúp anh thắt?”
Hoäc Minh đi tới, cúi xuống nhéo mũi cô: "Nay đã khác xưa, sao anh dám sai cô giáo Ôn làm việc!"
Anh cài vòng tay kim cương cho cô. Rực rỡ lóa mắt, vô cùng đẹp. Ôn Noãn lẩm bẩm: “Làm sao không dám, đêm qua anh dám!”
Cô nói xong, ánh mắt Hoắc Minh trong trẻo, ít nhiều mang theo chút ý nghĩa.
Anh dựa vào Ôn Noãn hỏi: “Anh là người duy nhất có thể làm được loại chuyện này, vậy thì có ý gì?”
Ôn Noãn đỏ mặt.
Cô không muốn nói chuyện này với anh nữa nên giơ cổ tay lên: “Quà Giáng sinh?”
Hoắc Minh hôn cô: “Là phí qua đêm của bà Hoắc.”
Ôn Noãn vừa xấu hổ vừa tức giận, ném hoa hồng vào người anh nhưng bị anh nắm lấy tay.
“Được rồi, đừng ồn ào nữa.”
"Lát nữa còn có việc phải làm! Ăn xong bữa sáng thì lên núi với anh một chuyến."
Ôn Noãn nhẹ nhàng thưởng thức chiếc vòng kim cương trên tay. Cô suy nghĩ rồi hỏi: "Anh đến gặp thầy Thanh Thuỷ ở Lễ Tạ Ơn thần linh sao?" Hoäc Minh gật đầu.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô, vô cùng tình cảm nói: “Anh đã hứa nguyện trước Phật tổ, hiện giờ em và con đều bình an vô sự, tất nhiên phải làm lễ tạ ơn.”
Ôn Noấn trầm ngâm suy nghĩ.
Một lúc sau, cô mới thấp giọng nói: “Hoắc Minh, em muốn đề nghị một chuyện.”
Có lẽ sợ anh không vui nên cô nhẹ nhàng vòng tay qua eo anh, mềm giọng cầu xin: “Anh đừng ghen, em chỉ biết ơn thôi! Hoắc Minh, trên đời này không ai có thể so sánh được với anh, em biết ơn anh ta hoàn toàn là vì thứ anh ta để lại đã cho phép em ở lại bên anh, cho phép anh có thể nhìn thấy em."
Hoắc Minh biết cô muốn đề nghị điều gì.
Là khóa bình an Cố Trường Khanh đưa cho cô.
Là một người đàn ông, anh chắc chắn sẽ để ý, bởi vì Cố Trường Khanh sẽ vĩnh viễn có một chỗ đứng trong lòng Ôn Noãn, nhưng theo lý mà nói, Ôn Noãn không làm gì sai cả.
Chính chiếc khóa bình an kia đã cứu mạng cô.
Nhà họ Cố thậm chí còn dính líu tới Cố Hi Quang.
Hoặc Minh thấp giọng nói: "Được! Lát nữa chúng ta về nhà lấy."
Ôn Noấn ôm cổ anh, hôn nhẹ: “Luật sư Hoắc, anh càng ngày càng hào. phóng!”
Anh tiện thể ôm eo cô, ấn vào trán cô: “Ôn Noãn, anh không rộng lượng đâu! Anh chỉ muốn em yên tâm mà thôi! Đồng thời, điều anh muốn nói với em là, không chỉ hai người Cố Trường Khanh và Cố Hi Quang sẵn sàng liều mạng vì em, anh cũng bằng lòng... Em là báu vật vô giá trong lòng anh, anh sẵn lòng dùng mọi thứ đổi lấy em."
Ôn Noãn nhẹ nhàng ừ một tiếng.