Cô ta nghĩ, dù sao đàn ông không thể cưỡng lại được phụ nữ xinh đẹp.
Cho dù Hoắc Minh có yêu Ôn Noấn lần nữa, chỉ cần cô ta lộ ra tư thế cầu xin, anh cũng sẽ mủi lòng và thả cho cô ta một con đường, thậm chí còn có thể châm ngòi mối quan hệ của bọn họ.
Đinh Tranh chào hỏi: “Anh Hoắc.”
Hoắc Minh đã phát hiện ra cô ta từ sớm, lúc này cô ta gọi anh, anh dừng lại.
Lấy một điếu thuốc ra, cúi đầu xuống và châm lửa.
"Tổng Giám đốc Đinh tìm tôi có chuyện gì?"
Anh khách sáo và xa cách, nhưng Đỉnh Tranh cũng không để ý, trên mặt lộ ra biểu tình nhu nhược động lòng người, nhẹ nhàng nói: "Gọi tôi là Đinh Tranh đi! Dù sao tôi và Ôn Noãn cũng là bạn học cũ."
Trong màn đêm, Hoäc Minh cười như không cười.
Đinh Tranh tiếp tục nói: "Hoắc Minh, hình như Ôn Noãn hiểu lầm tôi!"
Hoặc Minh cau mày.
Anh nói thẳng: "Chỉ có Ôn Noãn mới có thể gọi tôi là Hoắc Minh! Tổng Giám đốc Đinh, xin tự trọng!"
Đinh Tranh có hơi bế mặt.
Nhưng cô ta vẫn luôn mặt dày, gượng cười nói: “Tình cảm hai người tốt quá! Tổng Giám đốc Hoắc, tôi muốn xin anh một chuyện... Ôn Noãn có thể có chút hiểu lầm về tôi, ngay cả khi tôi ra ngoài bình thường cũng có người theo dõi! Tôi thấy rất bất tiện!”
Ánh mắt Hoắc Minh thẳng băng.
Ánh mắt của người đàn ông thành thục khiến đôi chân của Đinh Tranh mềm nhữn.
Lúc này, Hoắc Minh cười nhẹ nói: “Ôn Noãn tệ đến vậy sao?”
Đỉnh Tranh không hiểu ý anh.
Hoäắc Minh nghiêm túc nói: "Tổng Giám đốc Đinh, chuyện này không phải chuyện của tôi! Nếu tôi giải quyết thì Ôn Noãn sẽ không vui, sẽ phá hủy tình cảm vợ chồng chúng tôi."
Đinh Tranh sững sờ.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm: “Tổng Giám đốc Đinh phải tự hỏi bản thân đã làm gì, lúc nửa đêm nằm mơ, chẳng lẽ chưa từng mơ thấy Cố Trường Khanh sao?”
Nằm mơ lúc nửa đêm...
Sắc mặt Đinh Tranh tái nhợt.