Cậu nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chị Hồ.”
Cô Hồ cũng nhiệt tình, ưỡn eo như con mèo, nhẹ giọng nói: “Là ý của Ôn Noãn đấy! Cô ấy biết cậu ghét Đinh Tranh.”
Ôn Noãn: “..."
Cố Hi Quang khẽ siết nắm đấm.
Cô Hồ sửa sang lại chăn cho cậu, nhẹ giọng nói: “Thật ra trong lòng cô ấy rất yêu thương cậu, nhưng phụ nữ có chồng không thể thường xuyên đến đây được, cậu thông cảm cho nỗi khó xử của cô ấy nhé! Nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng phụ tấm lòng của cô ấy.”
Cố Hi Quang khẽ ừ.
Cô Hồ sờ đầu cậu, trêu ghẹo: “Nếu chị không có chồng, nhất định sẽ giải cứu cậu.”
Dứt lời, cô ấy ưỡn ẹo đi ra ngoài.
Đúng là phong tình vạn chủng.
Gô Hồ rời khỏi bệnh viện, đến thẳng một quán cà phê.
Ôn Noãn đang ngồi chờ cô ta.
Cô Hồ ngồi xuống, nhấp một ngụm cà phê, nhanh nhẹn nói: “Tôi đã nói như ý cô rồi, quả nhiên, mẹ Hi Quang không muốn gặp lại Đinh Tranh nữa, đoạn tuyệt với cô ta rồi.”
Ôn Noãn mang thai không thể uống cà phê.
Cô nhẹ nhàng khuấy ly, cười nhạt: “Hi Quang bị thương, bà ấy nóng lòng tìm người tâm sự. Cuộc sống riêng của Đỉnh Tranh không sạch sẽ, mà cũng không quan trọng. Nhưng nếu Đinh Tranh có ý với con trai bà ta, là một người mẹ, bà ta sẽ không chịu nổi.”
Cô Hồ tán thưởng sự thông minh của cô.
Ôn Noãn cười miễn cưỡng.
Có một số việc, cô không tiện nói với cô Hồ, chỉ có thể làm trong âm thầm thôi.
Đinh Tranh rất có thể chính là người núp trong bóng tối, hại cô và Cố Hi Quang, sao cô có thể để cô ta ở cạnh cậu được chứ...
Đứa bé trai đó, Ôn Noấn muốn bảo vệ.
Vệ sĩ của Ôn Noãn không có động tĩnh gì, cô sắp xếp cho mấy vệ sĩ mặc đồ thường đi vào bệnh viện.
Cô dùng người của Hoắc Minh.
Chuyện đó không gạt được anh.
Anh gọi qua hỏi, Ôn Noãn kể lại chuyện ở bệnh viện cho anh biết. Vốn dĩ cô còn cho là anh sẽ ghen, nhưng anh chỉ cười nói: “Tất cả đều nghe giám đốc Ôn chỉ huy!”
Mỗi lần anh dễ nói chuyện, Ôn Noãn đều cảm thấy có chuyện không ổn.
Quả nhiên, khi anh tan làm về nhà...
Anh dỗ đám trẻ con ngủ xong và xử lý xong công việc thì bắt đầu dày vò cô. Trước nay, ở trên giường, Hoắc Minh rất ngang ngược.
Nhưng đêm nay, anh ôm cô vào lòng, khẽ nhéo gương mặt mịn màng của cô, nhạo báng: “Giám đốc Ôn, đêm nay anh nghe em hết.”
Ôn Noãn: Anh đúng là không biết xấu hổ.
Mây tản mưa ngừng.