Lục Khiêm hỏi, Hoắc Minh cũng không giấu giếm.
Anh chỉ cười nhạt.
Nhất thời, Lục Khiêm hơi hâm mộ, nhấp một ngụm trà để che giấu.
Hoắc Minh giở tạp chí liên tục, hời hợt nói: “Nếu cậu có lòng, cũng tình nguyện từ bỏ tất cả vì Minh Châu, dự án đã gần xong rồi, không có chuyện gì ngoài ý muốn nữa đâu.”
Lời này, Lục Khiêm nghe lọt.
Đúng lúc Tiểu Thước Thước từ trên lầu đi xuống, thấy Lục Khiêm vẫn còn ở đó thì đỏ mặt nhào vào lòng ông gọi bố.
Lục Khiêm sờ đầu con trai.
Trong đôi mắt đen lay láy của Tiểu Thước Thước tràn đầy mong đợi: “Đợi tuyết rơi lớn hơn, bố làm người tuyết với con được không?”
Lục Khiêm không nói gì. Ông bế con trai đặt lên đùi, lấy một viên kẹo trong túi áo ra cho cậu bé. Tiểu Thước Thước ngậm kẹo trong miệng, nhìn ông đầy chờ mong.
Lục Khiêm rất muốn ở lại, để con trai vui vẻ, nhưng mà ông phải đi, ở căn cứ còn có rất nhiều chuyện chờ ông giải quyết nữa.
Ông hơi do dự.
Hoắc Minh nhìn thấy thì ôm lấy Tiểu Thước Thước, vỗ vai cậu bé: “Em lên lầu chơi với anh Sùng Quang đi, anh nói chuyện với bố em đã.”
Nhất thời, gương mặt trắng nõn đó tràn đầy vẻ tủi thân. Nhưng cậu bé vẫn ngoan ngoãn đi lên lầu. Trong lòng Lục Khiêm rất khó chịu.
Năm nay Lục Thước đã mười tuổi rồi, ông làm bố lại không ở bên cậu bé được mấy ngày cả, quả thực là không làm tròn bổn phận.
Ngay cả việc đắp người tuyết, ông cũng không thể nào đồng ý được. Hoắc Minh nhìn mặt ông ấy, biết tâm trạng của ông ấy không tốt.
Tình cảm của Lục Khiêm và Minh Châu, anh không thể nào xen vào quá nhiều, dù sao hai người đó cũng yêu nhau.
Trong lòng anh luôn hy vọng Minh Châu có thể khổ tận cam lai, nên anh đã rót trà cho Lục Khiêm, cân nhắc hỏi: “Sau khi dự án này kết thúc, cậu có tính toán gì không?”
Lục Khiêm bưng ly trà, nhìn tuyết rơi bên ngoài.
Ông hiểu ý Hoắc Minh.
Ông nhỏ giọng nói: “Chuyện làm ăn của nhà họ Lục, đám con cháu xử lý không tốt, cậu muốn gây dựng lại, có lẽ có thể làm ra chút thành quả.”
Hoắc Minh không nói gì nữa... Lục Khiêm sẽ bay lúc bốn giờ chiều.hưng ông rời đi lúc hai giờ. Hoắc Minh hiểu rõ.
Lục Khiêm ôm con trai rồi rời đi trong tuyết. Khi ông ngồi lên xe, thư kí Liễu không nhịn được mà nói: “Còn chưa tới giờ, sao ngài ra rồi ạ?”
Lục Khiêm cởi bao tay, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn về phía trước. “Đi đến studio đi.”
“Đúng rồi, trên đường dừng một tiệm trà sữa, tôi muốn mua một ly.” Thư kí Liễu cười tửm tỉm, ông Lục định đi gặp cô Minh Châu đây mà. Vì vậy, anh ta trêu đùa: “Lát nữa cô ấy thấy ngài, chắc chắn sẽ rất vui.” Lòng Lục Khiêm hơi ê ẩm.
Một lát sau, ông ấy đè giọng nói: “Tôi nợ mẹ con họ quá nhiều.”
Thư kí Liễu định an ủi mấy câu, cuối cùng vẫn từ bỏ, khẽ thở dài.
Trời đổ tuyết nhỏ.
Rất lạnh.
Trong studio không có lò sưởi, Minh Châu lại quay quảng cáo dầu gội đầu, mặc váy mùa hè. Sau khi quay xong, trợ lý lập tức lấy chăn ra trùm cho cô.
Cô lạnh đến run rẩy, còn đi xem video, vẻ mặt rất nghiêm túc. Lục Khiêm đứng ở cửa nhìn cô.
€ô nói, cho dù công việc của cô nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng cô chỉ muốn sống yên phận nên dù ông đau lòng thì cũng không qua quấy rầy cô.
Nhưng Minh Châu đã nhìn thấy ông.
Người xung quanh đều nhìn người đàn ông lịch sự nhã nhặn, khí chất nho nhã đó.
Đạo diễn nhận ra Lục Khiêm.
Anh ta không vạch trần, nhỏ giọng hỏi Minh Châu: “Tìm cô à?”
Minh Châu nhìn chằm chằm Lục khiêm.
Thư kí Liễu rất thông minh, lập tức mang trà sữa vào phát cho mọi người, cũng cười nói: “Ông Lục đi ngang qua, thuận đường tới thăm cô Hoắc. Trời đang lạnh, mọi người uống chút trà nóng đi.”
Anh ta đưa ly trà sữa nóng nhất cho Hoắc Minh Châu.
Minh Châu cầm ly trà sữa, đi tới trước mặt Lục Khiêm. Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm.
Ông cởi áo choàng ra, khoác lên vai cô, nhẹ nhàng kéo kín lại: “Còn không biết mặc nhiều quần áo nữa, đã lớn vậy rồi.”
Tuy trách cứ, nhưng giọng rất dịu dàng. Tim Minh Châu đập loạn nhịp, cô hỏi nhỏ: “Anh cố ý qua thăm em à?”
Lục Khiêm nhìn xung quanh, sau đó hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ anh cố ý mang trà sữa đến cho mấy tên đực rựa này sao?”
Minh Châu không lên tiếng. Cô cúi đầu xuống uống một ngụm, rất nóng, trong lòng cũng ấm áp. “Em nói chuyện với anh như vậy, anh không giận em à?”
Đôi mắt đen của Lục Khiêm nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu sau mới cười nói: “Em nhỏ hơn anh nhiều như thế, anh giận em cái gì chứ?”
Rốt cuộc ông vẫn sờ đầu cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!