Trong phòng sách không bật đèn.
Ánh sáng máy tính và bóng tối đan xen nhau chiếu lên mặt Hoắc Minh nhìn rất mờ ám.
Anh sờ soạng châm một điếu thuốc. Yên lặng ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Vài ngày trước đây anh thấy rất lo lắng, nhưng bây giờ khi đã gần đến thời điểm mấu chốt, tâm trạng anh lại rất khác.
Nỗi buồn!
Anh không nỡ xa Ôn Noãn hai mươi tuổi, cũng không phải anh thích tuổi trẻ đến mức nào nhưng tóm lại anh vẫn có tình cảm với cô, dù có là giấc mơ thì cần nhớ đến anh vẫn muốn giữ cô lại ở đó.
Anh rất khó chịu.
Hoắc Minh lại rút thêm hai điếu thuốc, anh định đi về phòng ngủ.
Ôn Noấn đi đến.
Cô mặc sơ mi của anh, xoa mắt mơ hồ hỏi: “Bạch Vi đâu rồi?”
“Cảnh Sâm đón đi rồi!”
Hoắc Minh ngoắc tay gọi cô đến.
Ôn Noãn hơi ngại, nhưng cô thật sự thích anh, hơn nữa anh đã nhiều lần có thể ngừng lại nên trong lòng cô rất tin tưởng anh, thế là cô ngoan ngoãn ngồi vào lòng anh.
Cô áp vào ngực anh, cô yếu đuối hỏi: “Sao Cảnh Sâm lại đón cô ấy?”
Hoắc Minh dịu dàng chải tóc cho cô.
Mái tóc dài màu nâu kia đã bao lần trải dài trên gối của anh.
Anh cười: “Vì trong tương lai Cảnh Sâm sẽ là chồng của cô ấy.”
Chồng tương lai?
Ngón trỏ thon dài của Ôn Noãn vân vê cúc áo ngủ của anh, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện sau này, sao anh biết được chứ?”
Hoặc Minh nắm được tay cô.
Ôn Noãn ngước mắt, nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của anh đang nhìn cô chăm chằm.
Cô hơi đỏ mặt. Cô muốn rút tay về nhưng người kia không cho. Ôn Noấn trực tiếp ghé đầu vào vai anh, hai cánh tay dài nhỏ ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng hỏi: “Hoắc Minh, vì sao em lại có cảm giác anh đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên rời đi vậy?”
Nhất thời, Hoắc Minh thấy cực kỳ khó chịu.
Anh thậm chí còn muốn mang Ôn Noãn hai mươi tuổi về, sau đó anh sẽ có hai Ôn Noãn rồi.
Một người trưởng thành quyến rũ. Một người trẻ tuổi ngây ngô!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!