Hoặc Minh ôm chặt người cô, hôn môi cô. Ôn Noãn chưa từng như vậy với anh. Cô nhỏ giọng nức nở: "Hoắc Minh, anh nói không chạm vào tôi!"
Hoắc Minh nằm bên cạnh cô, nhỏ giọng cười một cái, sau đó nghẹn giọng dỗ cô: “Anh không làm gì thật, nhé?”
Ôn Noãn ngây ngô như thế, vốn dĩ không thể nào ngăn cản anh được.
Trước cửa sổ làm bằng pha lên, Ôn Noãn bị anh lột sạch quần áo, tận tình hưởng thụ.
Cuối cùng cô khóc lên.
Hoắc Minh vừa hôn vừa dỗ cô, cuối cùng dỗ đến sung sướng.
Đêm khuya, cô gái nhỏ mặc áo sơ mi đen của anh, cùng nằm trên một cái giường mềm mại với anh. Thân thể Hoắc Minh được sung sướng, nhưng khó tránh khỏi chuyện tâm lý nặng nề...
Ôn Noãn không biết mấy thứ này.
Cô chỉ biết bản thân bị bắt nạt, muốn đòi lại công bằng.
Hu hu a a, thử anh!
Bộ dáng của cô khiến người thích lắm, tâm trạng Hoắc Minh tốt hơn chút: "Ôn Noãn, về sau chúng ta sinh ba đứa con."
Ba đứa con...
Ôn Noấn lại đỏ mặt lên, cãi lại theo bản năng: "Ai muốn sinh con với anh!" Hoặc Minh dùng ngón tay thon dài trêu đùa cô: "Anh đã nghĩ kỹ tên luôn rồi!" Ôn Noấn thấy hứng thú.
Cô nằm trong lòng anh, trên người chỉ có một cái áo sơ mi đen của anh, ánh mắt sáng lấp lánh.
Hoặc Minh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, giọng nói ôn hòa vang lên trong bóng đêm: "Hoắc Tây, Hoắc Duẫn Tư, Hoắc Kiều... Thế nào?"
Ôn Noãn cẩn thận nghiền ngẫm.
Một lát sau, cô ôm eo anh, nhỏ giọng nói: "Em không muốn sinh ba đứa."
Hoắc Minh cười nhạt.
Anh kéo cô lại gần, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng...
Bọn họ đã trải qua vô số đêm, nhưng mà rất ít khi nào yên lặng ôm nhau thế này.
Lúc Ôn Noãn nửa tỉnh nửa mê, cô nghe thấy Hoắc Minh nói gì đó bên tai cô.
Câu nói đó là: Anh yêu eml
Một tuần sau, Hoắc Minh vẫn không chờ được Đỉnh Tranh hành động.
Anh không khỏi bực bội.
Trong phòng sách, anh ngồi hút thuốc, từng điếu từng điếu một.
Anh nhắm mắt lại, suy xét lại mọi chuyện một lần...
Đã quên điều gì nhỉ?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!