Ôn Noãn đứng ở huyền quan, chậm rãi cởi áo khoác ra, sau đó đi vào trong. Ôn Noãn không tự chủ nhìn anh. Mỗi một động tác giơ tay nhấc chân của anh đều rất đẹp.
Ôn Noãn đi tới, anh nhẹ nhàng ấn tay lên vai cô, giống như là tùy ý nói: "Chẳng phải thích lắm sao? Ngồi xuống đàn thử xem."
Ôn Noãn nghe vậy vừa mừng vừa sợ. Cây dương cầm này có một truyền thuyết rất đẹp, cũng là bảo vật hiếm có. Cô đã muốn nhìn nó từ lâu.
Cô mím môi, ngồi xuống trước cây đàn dương cầm, ngón tay đặt lên phím đàn đen trắng.
Bỗng nhiên Hoắc Minh nói: "Tôi muốn nghe "Sonate Ánh Trăng". Ôn Noãn tròn mắt nghiêng đầu nhìn anh.
Trong lòng cô hơi chấn động.
Lại nữa, lại là cảm giác này!
Vì sao Hoắc Minh lại hiểu rõ tất cả mọi thứ về cô như vậy, hiểu đến nỗi như nắm trong lòng bàn tay?
Cô thậm chí còn nghỉ ngờ không biết có phải anh đã điều tra về cô hay không. Hoắc Minh chăm chú nhìn cô.
Dáng vẻ phúng phính lại thích tức giận kia hơi giống như Hoắc Tây, khiến anh yêu thích không buông muốn chiếm hữu cho bằng được.
Ôn Noãn bắt đầu đánh đàn. Lúc này chân cô chưa từng bị thương, đàn rất hay, rất sống động.
Trước khi Hoắc Minh đi vào giấc mộng, đã được thầy Thanh Thủy chỉ điểm, mang theo toàn bộ ký ức.
Anh là Hoắc Minh có được toàn bộ ký ức.
Ôn Noãn đàn dương cầm khiến anh xúc động, thậm chí hốc mắt còn nóng lên.
Nếu như năm đó anh xử lý Kiều An tốt hơn, vậy thì ít nhất buổi tối đó Ôn Noãn không còn tiếc nuối, ít nhất cô sẽ không mất đi mộng tưởng, có lẽ cô đã là nhà dương cầm nổi tiếng toàn cầu.
Nhưng đời người không có từ nếu...
Lúc này, anh chỉ cầu có thể bình an mang cô về.
Ôn Noãn đàn xong, cô chậm rãi giơ tay lên, giống như không thể tưởng tượng được.
Cảm xúc này quen thuộc đến độ đau lòng.
Lúc này, Hoắc Minh đi tới phía sau cô, đôi tay ấm áp đạt lên bờ vai của cô, kéo cô vào người mình.
Anh quả thật rất dịu dàng.
Sẽ không khiến người khác cảm thấy mạo phạm.
Ôn Noấãn không biết bản thân mình làm sao vậy, rõ ràng mấy ngày hôm trước cô còn ngày nhớ đêm mong Cố Trường Khanh, cơm cũng ăn không ngon, nhưng lúc này lòng cô lại bị người đàn ông bên cạnh giữ chặt.
Cô rất ngoan...
Hoắc Minh khó kiềm chế được cúi thấp đầu xuống, dán sát tai cô, giọng nói trầm thấp: "Anh rất nhớ em, em biết không?"
Thân thể Ôn Noãn cứng đờ. Cô chưa bao giờ thân thiết với người đàn ông nào như vậy. Giọng nói của cô run run: "Tôi không biết!"
Hoắc Minh không nói gì cả, chỉ áp mặt vào mái tóc màu trà của cô, cảm thụ cảm giác mềm mại xõa tung... Lâu lắm rồi anh không ôm cô!
Hoắc Minh Châu đứng bên cạnh cảm thấy rất khó nói. Làm gì vậy hải! Sao lại ôm nhau rồi?
Cô ấy lặng lẽ chạy tới phòng bếp tìm đồ ăn, sau đó nhìn thấy một cái nồi chiên không dầu mới tinh, Minh Châu kéo ra nói thầm: "Sao anh cũng mua thứ này!"
Cô ấy nhìn nó, thầm nghĩ chờ bọn họ hú hí xong rồi thì phải bắt bọn họ làm đồ ăn cho mình.
Hoàng hôn buông xuống.
Bên ngoài cửa sổ sát mặt đất của chung cư có vài tia năng cuối cùng lọt vào, chiếu lên trên người.
Rất tốt đẹp. Ôn Noãn vẫn bị người đàn ông ôm lấy.
Cô rất ngây ngô, chưa từng chạm vào đàn ông, cho nên hơi sợ, còn nhỏ giọng nức nở: "Luật sư Hoắc, anh bỏ ra."
Hoäc Minh giơ tay lớn mật ôm eo cô.
Giọng nói của anh khàn khàn lười biếng, rất nam tính: "Đã ôm lâu thế rồi! Ôn Noãn, em dám nói là em không có cảm giác gì với anh không?"
Ôn Noãn không thể phủ nhận điều này.
Khi Hoắc Minh ôm cô, cô không nhịn được đỏ mặt tim đập nhanh, thậm chí còn mềm nhữn chân ra.
Không phải cô không đẩy ra được, mà là cô không muốn đẩy.
Người đàn ông này luôn đánh trúng linh hồn cô, có sự thần bí rất hấp dẫn rất cô.
Hoắc Minh vuốt ve eo cô.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!