Lúc hắn bước vào, Hoắc Minh đang đứng bên cửa sổ uống nước.
Cố Trường Khanh năm hai mươi hai tuổi khi so sánh mình với Hoắc Minh có nhiều thành tựu trong sự nghiệp thì không giữ được bình tĩnh, khàn giọng nói: “Tài liệu đầu tư một tỷ kia tôi vẫn chưa ký.”
Hoắc Minh vẫn không quay đầu lại.
Anh cầm chiếc ly cối nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi: “Cố Trường Khanh, cậu có thích Ôn Noấn không?”
Cố Trường Khanh:...
Thật lâu sau hắn vẫn không trả lời.
Hoắc Minh cuối cùng cũng quay người lại.
Hắn im lặng nhìn chằm chằm vào Cố Trường Khanh, nhẹ giọng lên tiếng: “Ngay cả thích cô ấy mà cậu cũng không dám thừa nhận! Cậu lấy cái gì ra để nói chuyện với tôi? Tình địch thì cũng nên ở một vị trí ngang nhau, ít nhất là chúng ta đều thích cô ấy, không phải cô ấy thì không được.”
Cố Trường Khanh có chút lung lay.
Hắn vốn tưởng rằng một người đàn ông có thân phận như Hoắc Minh, tình cảm đối với Ôn Noãn chỉ là hứng thú.
Nhưng rõ ràng Hoắc Minh rất để ý đến cô.
Hoắc Minh đã nhìn ra suy nghĩ của hắn.
Anh cười nhạt, nụ cười có chút cay đắng.
Từ tận đáy lòng, anh cảm kích Cố Trường Khanh, cảm kích sau khi hắn qua đời đã để lại một Cố Hi Quang bảo vệ Ôn Noấn. Cho nên trong giấc mộng này, anh cũng chẳng có ác ý gì đối với Cố Trường Khanh.
Hoắc Minh từ từ ngồi xuống, cũng ra hiệu cho Cố Trường Khanh ngồi.
Cửa sổ lá sách được kéo lên, ánh nắng bên ngoài chiếu vào sườn mặt của Hoắc Minh làm nổi bật thêm đường nét của anh, tầng ánh sáng màu vàng nhạt bao phủ khiến anh trông như một vị thần.
Hồi lâu sau, Hoắc Minh mới từ từ lên tiếng.
“Cố Trường Khanh, lấy một tỷ rồi buông bỏ Ôn Noãn, không phải rất tốt sao? Vừa giúp được tập đoàn Cố Thị bình an vượt qua cơn nguy kịch, đồng thời còn giúp cho cậu sau này không phải phản bội một người con gái thật lòng yêu mình!”
“Ôn Bá Ngôn cũng sẽ mãi là chú Ôn của cậu.”
Sắc mặt Cố Trường Khanh tái nhợt.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kế hoạch của mình lại bị người đàn ông trước mặt này nhìn thấu.
Lần đầu tiên hắn không giữ được bình tĩnh: “Luật sư Hoắc có ý gì?”
Hoắc Minh lấy một điếu thuốc ra cúi đầu châm lửa, sau khi rít một hơi rồi nhả khói, anh khế mỉm cười: “Tôi có ý gì, chắc hẳn trong lòng cậu hiểu rõ! Cố Trường Khanh, cậu đừng hỏi sao tôi lại biết được, tôi không có ác ý với cậu.”
Cùng lắm thì, coi như là tình địch.
Anh muốn Cố Trường Khanh năm hai mươi hai tuổi sẽ chọn quyền lực, chứ không phải Ôn Noãn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!