Sự phản kháng của cô giống hệt một chú mèo con.
Hoắc Minh chỉ cảm thấy dễ thương: "Em thật bao dung với tôi!"
Ôn Noãn rất lo lắng lại không thể làm gì được anh, giọt lệ đọng lại nơi khóe mắt.
Vẻ mặt Hoắc Minh có hơi hoảng. Đột nhiên, cô đẩy anh ra, cắn môi chạy ra ngoài.
Hoắc Minh quay người nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, túm cô trở về...... Sau đó, cơ thể cô được nhẹ bế lên, đặt lên trên chiếc bàn làm việc lớn.
Mà anh đang chen giữa cơ thể cô.
Tư thế như vậy quá xấu hổ.
Hoäc Minh lại không thấy vậy, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân thon dài của cô, giọng nói hơi khàn: "Tối hôm qua đã dặn em là không được mặc quần ngắn như vậy rồi mà?"
Trên tay anh như có dòng điện, Ôn Noãn rất sợ.
Cô muốn kêu cứu, lại không có chút sức lực, lo lắng đến mức sắp khóc.
"Đừng khóc!"
Một tay Hoắc Minh ôm lấy đầu nhỏ của cô, nhẹ nhàng siết chặt rồi ép cô ngẩng lên, anh cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mang đầy vẻ tuổi trẻ ngây ngô kia.
Môi Ôn Noãn run rẩy, mũi đỏ bừng.
Lễ ra cô không nên đến đây, anh vốn đang chờ cô cắn câu.
Hoäc Minh hơi cúi người, môi chạm nhẹ vào môi cô, như đang trêu chọc...... Cảm giác như có như không này khiến cô sợ chết khiếp.
"Em có muốn biết hôn là thế nào không?” "Chưa từng hôn phải không, hửm?”
Hoắc Minh nói xong, điều chỉnh góc độ rồi nhẹ nhàng thăm dò môi cô, tìm kiếm thứ nhút nhát, dây dưa với cô... Ôn Noãn của bây giờ chưa từng yêu ai, vẫn là một vật nhỏ ngây ngô.
Cô sợ đến mức quên phản kháng, liền nhìn thẳng vào anh.
Hoắc Minh tập trung hơn cô nhiều.
Anh hôn cô nồng cháy, sau đó cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, dứt khoát ôm cơ thể cô, ép cô về phía mình, khiến cô cảm nhận được sự phấn khích của anh......
Ôn Noãn bắt đầu khóc.
Cô không muốn để anh tiếp tục tiến xa hơn, hai cánh tay thon dài vòng qua ôm cổ anh, nhưng những gì cô nói, như muốn câu hồn người khác: "Anh không được làm vậy nữa!"
Hoặc Minh dừng lại.
Anh cố gắng bình ổn chính mình, anh nghĩ lúc này Ôn Noãn sẽ không thể tưởng tượng được trong tương lai mười năm sau anh đã “yêu” cô bao nhiêu lần, đây chỉ đơn giản là trò trẻ con.
Anh vỗ lưng cô, nhẹ nhàng nói: "Tôi không làm nữa!"
Ôn Noãn vô cùng ủy khuất.
Cô chợt nhận ra mình đang chủ động ôm lấy anh, không khỏi bực mình: "Vậy anh làm rõ tin đồn của chúng ta đi."