Hoắc Tây ngẩng khuôn mặt bé nhỏ lên nói: “Không dễ gì con cho người khác ngủ cùng mình!”
Lục Thước phải cầu xin rất lâu mới được ngủ trên giường công chúa của cô bé.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Trùng Quang ửng đỏ hết lên...
Hoắc Minh bước tới, hôn môi Ôn Noãn: “Sinh nhật vui vẻ, mẹ bọn nhỏ.”
Ôn Noãn một tay ôm tiểu Sùng Quang, bảo cậu bé thổi nến.
Giây phút này trái tim của cậu bé như được chữa lành.
Bên trong cậu bé vốn là một mảnh âm u, đen tối, mẹ cậu bé nhảy lầu rồi qua đời, cậu bé cảm thấy mình được vợ chồng Hoắc Minh nhận nuôi chỉ vì dòng máu gấu trúc của cậu bé.
Nhưng cho đến tận bây giờ, cậu bé vẫn chưa bị rút máu.
Ôn Noãn bảo cậu bé gọi mình là mẹ, người đàn ông trước mặt này so với người cha ruột của cậu bé càng giống một người bố hơn, anh đối xử với cậu bé rất tốt, dạy cậu bé rất nhiều điều, dạy cậu bé cách trở thành một người đàn ông chân chính...
Trương Sùng Quang bảy tuổi trong lòng vô cùng xúc động.
Vì vậy, ngay cả sau này khi nắm quyền điều hành Tập đoàn Tây Á trong tay, cậu bé cũng không làm những chuyện đen tối đó... mà ở lại gia đình này.
Ở lại bên cạnh Hoắc Tây.
Đêm đó, Sùng Quang vẫn là bị Hoắc Tây kéo đi.
Ôn Noãn có chút lo lắng, cô sợ bọn nhỏ trưởng thành quá sớm, lúc Hoắc Minh tắm xong đi ra, cô lập tức nói cho anh nghe nỗi lo lắng của mình.
Đêm đông rét lạnh.
Nhưng hệ thống sưởi trong phòng ngủ rất ấm áp và thoải mái.
Thân trên Hoắc Minh trần trụi, bên hông quấn một chiếc khăn tắm lỏng lẻo, anh ngồi ở cuối giường dùng khăn lau tóc, Ôn Noãn đi tới cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau tóc giúp anh.
Anh ngước lên nhìn cô rồi nhẹ nhàng chạm vào bụng cô.
Giọng nói của Hoắc Minh rất dịu dàng, nhỏ nhẹ: “Lo lắng cái gì thế hả! Ôn Noãn, đứa nhỏ do chúng ta dạy dỗ sẽ không bao giờ làm sai, đợi đến khi bọn chúng mười tuổi, đến lúc đó lại lo lắng vấn đề này cũng không muộn.”
Ôn Noãn suy ngẫm lại.
Cô tập trung lau tóc cho anh, chỉ cần cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng của anh.
Anh thật sự rất đẹp trai, nhiều năm như vậy rồi cô vẫn không thể nào chán nổi.
Giọng Hoắc Minh có chút khàn khàn: "Ba tháng rồi!" Cô ậm ừ đáp lại.
Hoắc Minh nhẹ nhàng áp mặt vào người cô, qua lớp vải lụa anh cảm nhận được bụng cô hơi nhô lên, nhỏ giọng nói: "Một tháng nữa là đứa nhỏ sẽ có thai máy! Thật sự rất là kỳ diệu, đứa nhỏ thế mà lớn rồi này."
Ôn Noãn cười nhẹ, mắng yêu: “Đồ ngốc!”
Cô nghĩ bọn họ không khác gì những cặp vợ chồng bình thường, cùng nhau chăm sóc mấy đứa nhỏ và thai nghén một sinh linh mới.
Thật sự rất tốt.
Trong lúc im lặng, cô kể cho anh nghe về buổi ra mắt: “Không biết hôm đó tổng giám đốc Hoắc có thời gian đến tham dự không?”
Hoắc Minh nhéo mũi cô: "Bà Hoắc ra mắt phim mới, anh tất nhiên phải đến đó cỗ vũ rồi! Nói đi, em muốn anh đặt bao nhiêu chỗ?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!