Năm đó, bà ấy chứng kiến tình cảm giữa Ôn Noãn và Trường Khanh.
Không ngờ rằng nhiều năm sau, Trường Khanh ra đi, mình lại lần nữa gặp được Ôn Noãn.
Bà ấy không khỏi cảm thấy đáng tiếc, mềm mại nói: “Nhìn qua thì em sống thật sự hạnh phúc nhỉ.”
Ôn Noãn cười nhạt, xem như ngầm thừa nhận. Đúng lúc này, Hoắc Minh cầm thuốc đi tới, anh nhìn hai mẹ con nhà họ Cố, lại nhìn Ôn Noãn, săn sóc hỏi: “Có phải không thoải mái hay không?”
Ôn Noãn gật đầu: “Hản là có hơi thiếu máu! May mà có Hi Quang và mẹ cậu ấy.”
Hoắc Minh ôm lấy vai cô, cảm ơn hai người họ, anh có xuất thân tốt, khí chất nổi bật, mẹ Cố Hi Quang đánh giá anh một hồi lâu...
Sau khi rời đi, bà ấy mới nói với con trai: “Nhìn tốt quái! Cũng khó trách Ôn Noãn không quay đầu lại.”
Bà ấy trông rất thích Cố Trường Khanh, lại sâu kín nói rằng: “Chú con đến khi chết còn gọi tên cô ấy! Nhưng quả thật cũng không trách được con gái người ta, là do Trường Khanh không biết quý trọng.”
Cố Hi Quang không nói gì, ánh mắt hơi thâm trầm.
Hồi lâu cậu mới nói: “Mẹ, chúng ta đi đăng ký đi!”
Trên xe, Hoắc Minh đưa cho Ôn Noãn ly nước, lại bóc một viên kẹo cho cô.
Vẫn là kẹo mà Hoắc Tây đặt trên xe.
Ôn Noãn cảm giác tốt hơn một chút.
Hoắc Minh nghiêng người, vuốt ve khuôn mặt cô, nói nhỏ: “Ngày mai tìm chuyên gia dinh dưỡng cho em! Chúng ta không thể mệt mỏi vì sinh con được, phụ nữ vẫn nên thoải mái một chút thì hơn.”
Bởi vì mang thai, cả người Ôn Noãn đều rất mềm mại.
Cô nhẹ nhàng dựa mặt vào lòng bàn tay anh, nói nhỏ: “Tối hôm qua anh còn nói trên bụng em có thịt.”
Ánh mắt Hoắc Minh khó dò.
Một lát sau, anh hơi khàn giọng nói: “Có thịt càng gợi cảm hơn chút! Anh thích.”
Anh nói thẳng như vậy làm mặt Ôn Noãn hơi đỏ lên.
Hoắc Minh nhẹ nhàng vươn qua, nửa ôm cô vào lòng, dán trong lòng.
Vào đông, trên người anh rất ấm áp.
Ôn Noãn liền dán lên anh, nghe anh gọi điện thoại về trong nhà: “Bố à, Ôn Noãn mang thai”
Hoắc Chấn Đông bên kia còn đang mở hội nghị.
Vừa nghe vậy đã không bình tĩnh.
Cái gì cơ?