Cô thật sự lại mang thai sao?
Hoắc Minh ngồi xổm xuống dưới.
Anh nghiêm mặt lại, dán lên trên bụng nhỏ trắng nõn của cô, giọng nói ẩn chứa kích động: “Ở đây thật sự có con của anh ư?”
Vốn dĩ Ôn Noãn có hơi kinh hoàng.
Nhưng vào lúc này, nhìn dáng vẻ của anh, lòng cô lại bình tĩnh trở lại. Cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc anh, giọng điệu nửa làm nũng lại rất dịu dàng: “Cũng không phải lần đầu làm bố, sao còn kích động như vậy chứ.”
Hoắc Minh duỗi tay, nhẹ nhàng mặc áo tắm lại cho cô.
Anh vẫn dán lên bụng nhỏ của cô, nhẹ giọng nói: “Hai lần không tính toán gì hết, lần này là con của anh và eml”
Ôn Noãn lại sờ mặt anh: “Hoắc Tây và Doãn Tư nghe thấy sẽ buồn đấy.”
Hoắc Minh thấp giọng nói: “Anh cũng thương mấy đứa nó! Chỉ là lần này không giống, Ôn Noãn em biết không, không giống đâu.”
Thật ra Ôn Noãn biết.
Cô vuốt mặt anh, hơi hơi khom lưng, chủ động hôn môi anh.
Đêm nay, rất dịu dàng.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Minh đưa Ôn Noãn đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra, xác thật là mang thai.
Bác sĩ có quan hệ không tệ với nhà họ Hoắc, liền mỉm cười nói: “Minh, chúc mừng cậu, đây là lần thứ ba làm bố rồi”
Hoắc Minh làm bộ không thèm để ý: “Đã là lần thứ ba rồi, cũng không mới mẻ nữa.”
Nữ bác sĩ liền cười.
Cô ấy kê cho Ôn Noãn chút axit folic, còn có canxi.
Rời khỏi phòng khám bệnh, Ôn Noãn chờ ở trong đại sảnh, Hoắc Minh đi phòng thuốc lấy thuốc.
Ước chừng là ba tháng đầu nên đầu Ôn Noãn có hơi choáng, cơ thể lung lay hai cái, cô đỡ trán muốn tìm chỗ ngồi xuống, nhưng cơ thể lại được người khác đỡ lấy, cô tưởng là Hoắc Minh nên cười nhạt nói: “Em không sao! Chỉ là có hơi choáng đầu một chút, hẳn là mang thai nên hơi thiếu máu.”
Người kia không nói gì.
Ôn Noãn thấy hơi kỳ quái ngoảnh lại xem, sau đó ngẩn ra.
Vậy mà lại là Cố Hi Quang, cậu ấy đi cùng một người phụ nữ trung niên trông rất dịu dàng xinh đẹp, từ vẻ ngoài mà xem thì hẳn là mẹ cậu ấy, điều vi diệu nhất chính là Ôn Noãn quen biết bàn