Giọng nói của anh còn mê hoặc lòng người hơn bóng đêm: “Ôn Noãn, những chuyện kia không có ý nghĩa gì với anh nữa! Ý nghĩa tương lai của anh chính là em, là con của chúng ta... Chúng ta đừng vì những người không liên quan
mà cãi nhau nữa, được không?”
Còn chuyện cô có nồng cháy hay không, anh phải từ từ chấp nhận.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nói nhẹ: “Vậy tối nay anh ghen có phải không?”
“Có!”
“Không bình thường!”
“Cực kỳ... ghen!”
Mỗi chữ Hoắc Minh nói xong đều sẽ hôn lên khóe miệng của cô một cái, sau khi nói xong hai người họ có một nụ hôn sâu, tiếp tục chuyện vẫn chưa xong ban nãy!
Sau khi kết thúc, anh ôm cô đi vào phòng để quần áo.
Ôn Noãn tưởng là anh còn chưa thỏa mãn.
Cô giữ cánh tay anh, nói nhẹ: “Ngày mai đi! Em mệt lắm rồi!.
Hoắc Minh cúi đầu hôn cô, sau đó ôm cô đến trước két sắt, một tay anh ôm cô một tay ấn mật mã của két sắt rồi mở tủ, ở bên trong có một chiếc khóa bình an.
Anh lấy ra, đặt trong lòng bàn tay cô.
Ôn Noãn rất bất ngờ, cô nghiêng đầu hỏi anh: “Anh có ý gì vậy?”
Anh ôm chặt cô.
Nửa ngày sau, anh mới nói sát tai cô: “Ôn Noãn, anh không thể nào là anh không hề để ý! Nhưng thầy cũng đã nói cái này có thể giúp em gặp dữ hóa lành, về sau em cứ cầm theo người đi!... Dù gì cũng là tấm lòng cuối cùng của hắn ta.”
Ôn Noãn cụp mắt: “Hoắc Minh, anh tin tưởng em đúng không?”
Anh nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó nắm chặt tay cô: “Lúc ra ngoài nhớ cầm theo nói”