Bây giờ trong nhà có ba đứa trẻ.
Có lẽ Hoắc Minh còn muốn có thêm một đứa nên trực tiếp đổi xe, đổi sang một cái rộng rãi hơn, bọn trẻ ngồi cũng thoải mái.
Ôn Noãn thấy ngồi cạnh bếp ăn rất vui.
Hoắc Minh lại thấy không an toàn, anh vừa đánh lái vừa nói: “Chúng ta ăn ở nhà hàng Pháp của em đi! Cũng lâu lắm rồi em không qua đó xem thử.”
Ôn Noãn hiểu được suy nghĩ đen tối của anh.
Không phải anh muốn thấy cô đánh đàn dương cầm sao?
Ôn Noãn nói nhỏ: “Để dành hôm nào đi riêng không tốt hơn sao?”
Hoắc Minh hỏi lại: “Bà Hoắc, chờ đến lúc được hẹn hò với em chắc anh phải chờ đến lễ tình nhân sang năm mất.”
Sau đó anh học cô thấp giọng nói: “Anh đợi không nổi nữa rồi.”
Cuối cùng vẫn đi ăn nhà hàng Pháp. Cuối tuần rất đông người.
Tiểu Hoắc Tây dẫn theo Trương Sùng Quang, Hoắc Minh ôm Doãn Tư.
Ôn Noãn rất nhàn nhã, gọi người phục vụ đến sắp xếp chỗ ngồi đẹp rồi lại gọi món sau! Cô ngước mắt lên đúng lúc thấy Hoắc Minh đang cởi áo khoác, anh vốn đã đẹp trai rồi, chất lượng áo cũng tốt, lúc này anh đang mặc một chiếc áo lông McQueen màu xám nhạt, nhìn rất trẻ trung tuấn tú.
Hoắc Minh nói nhỏ: “Khả năng sau này chúng ta sẽ dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài hẹn hò thường xuyên đấy, em làm quen dần đi là vừa!”
Ôn Noãn nhìn anh.
Bỗng nhiên cô thấy anh thật đáng thương.
Trong ký ức mấy năm qua, anh từ một người đàn ông độc thân kim cương trở thành bố của ba đứa trẻ.
Tốt nhất là cô đừng mang thai nữa!
Dù Ôn Noãn đã sinh hai đứa nhưng cô vẫn được chăm sóc rất tốt, khi cô đánh đàn dương cầm...
Vẻ ngoài xinh đẹp của cô,
Chiếc váy dài quyến rũ, nhìn cô chỉ mới 26 tuổi thôi.
Cô chỉ đánh ba bài rồi chuẩn bị về chỗ ngồi.
Bỗng nhiên, mắt cô chớp lên.
Cô gặp được người quen, Cố Hi Quang.
Lúc này người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi một mình ở chỗ tốt nhất, uống rượu vang đỏ đắt nhất trong nhà hàng, trên bàn ăn có thêm một bông hồng màu trắng, vừa nhìn đã biết là cậu ta yêu cầu bên ngoài.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt của cậu ta cực kỳ giống Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh lúc còn trẻ.
Bước chân của Ôn Noãn hơi dừng lại, cô cười với cậu †a: “Cậu không ăn với bạn bè sao?”
Cố Hi Quang đứng dậy mời cô ngồi.
Ôn Noãn không ngại nói chuyện phiếm vài câu với cậu †a nên gọi phục vụ lấy thêm một cốc nước.
Cố Hi Quang chỉ nhìn cô, nói khẽ: “Rất lâu trước đây, tôi đã được nghe một người chú của tôi kể về cô.”
Ôn Noãn thật sự rất bất ngờ.
Cô đang muốn hỏi, nhưng rất nhanh sau đó cô đã hiểu ra.
Cố Hi Quang, Cố Trường Khanh... Người chú kia là Cố Trường Khanh sao!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!