“Để cô ta vào đi!” Ôn Noãn lạnh nhạt nói.
Người làm gật đầu, đi ra ngoài gọi Xa Tuyết vào.
Cô gái trẻ tuổi, tuy đã là tiểu hoa tuyến một, nhưng đứng trước căn nhà giàu có cao cấp thì cũng có chút choáng
váng, mãi đến khi người làm đến gọi cô ta mới bừng tỉnh.
Đi vào sảnh lớn, bên trong trang trí thực rất xa hoa nhưng cũng rất có phong cách.
Nữ chủ nhân đang đánh đàn.
Xa Tuyết là sinh viên trường nghệ thuật, cũng biết chút tài nghệ, nhưng Ôn Noãn đánh đàn dương cầm rất hay, cô ta bỗng chốc ngây người, cô ta nghĩ mấy phu nhân nhà giàu chỉ biết đánh mạt chược, xã giao với mấy quý bà là được.
Người phụ nữ trước mặt... Mái tóc dài màu trà, buông xõa trên tấm lưng thon thả. Gương mặt trắng mịn có chút ửng hồng, đầu mũi thanh
†ú, hàng mi dài cong vút, thanh tú xinh đẹp không nói thành lời.
Xa Tuyết khẽ xoa tóc mình, cũng là màu trà, nhưng không giống kiểu bẩm sinh của Ôn Mạn, cô ta say này mới nhuộm, để giống với Ôn Noãn, mà cứ cách hai tháng cô ta phải nhuộm lại một lần.
Cô ta đang định lên tiếng thì người làm bưng trà đến.
Xa Tuyết ngồi xuống, nhìn cô gái cốt cách nổi tiếng này, trong lòng lại cảm thấy ghen ty.
Cô ta ngưỡng mộ cuộc sống thế này.
“Cô Ôn!” Cô ta gọi Ôn Noãn.
Tiếng đàn dương cầm dừng lại, ngón tay Ôn Noãn dừng trên phím đen đàn dương cầm, cô khẽ cười: “Cô Xa đến cả một tiếng bà Hoắc cũng không chịu gọi, là nắm chắc rồi sao?”
Xa Tuyết có chút khó xử.
Ôn Noãn đứng dậy đi đến ngồi xuống đối diện với cô ta, nhẹ nhàng nói với người làm: “Lấy cho tôi ly cà phê, đã lâu rồi không được uống!”
Người làm lập tức đi pha.
Đợi đến khi cà phê đem lên, Xa Tuyết lạnh mặt: “Bà Hoắc, đây là muốn ra uy với tôi sao?”
Ôn Noãn ngửi mùi cà phê thơm nồng.
Cô khế cười: “Xem như vậy đi! Cô Xa tìm tôi có chuyện gì sao?”
Dù sao Xa Tuyết cũng còn trẻ, không có nhiều kinh nghiệm, trực tiếp nói thẳng: “Tôi không tin bà Hoắc chưa xem tin đồn tối qua! Tôi đến, cũng là muốn để bà Hoắc cho tôi một lời giải thích.”
Ôn Noãn khẽ cười.
Cô khẽ uống cà phê, đặt ly xuống, cô nói: “Cô Xa nói là, chồng tôi đã ngủ với cô sao?”
Sắc mặt Xa Tuyết u ám không rõ.
Cuối cùng cô ta cắn răng nói dối: “Đúng!”
Ôn Noãn vẫn cười nhạt: “Vậy cô đi tìm anh ấy đi! Sao lại đến tìm tôi! Cô Xa... Nếu cô muốn làm bà Hoắc, có lẽ nên ra đòn trên người Hoắc Minh chứ, nếu cô muốn làm kẻ hầu, vậy tôi nói cho cô biết, tôi không dung túng cho kẻ hầu.”
Sắc mặt Xa Tuyết khi đỏ khi trắng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!