Chỉ có điều không ngờ được cô lại gặp lại Đinh Tranh trong buổi gặp gỡ nhà họ Tư.
Ôn Noãn muốn đóng phim điện ảnh, bên cạnh có một đám nam diễn viên trẻ đẹp vây quanh, ai cũng muốn được diễn chung với cô Hồ.
Bình thường Bạch Vi bị Cảnh Sâm quản lý nghiêm ngặt. Đêm nay hoàn toàn được thả lỏng, nhìn mấy nam diễn viên trẻ đẹp này, cô ấy sờ mặt mình, hận bản thân không lo chăm sóc!
Ôn Noãn thấp giọng bảo cô ấy kiềm chế. Nếu thật sự xảy ra chuyện, Cảnh Sâm sẽ làm thịt cô.
Bạch Vi đang định giải thích, khóe mắt đảo qua chợt nhìn thấy người quen, cô ấy thấp giọng nói với Ôn Noãn: “Đinh Tranh tới, cô ta cũng thật bản lĩnh, chồng còn ở trong †ù mà bản thân đã nhanh chóng leo lên ông lớn bên ngành giải trí rồi.”
Ôn Noãn lơ đãng liếc mắt thì thấy Đinh Tranh đang mặc một bộ đồ dạ hội màu bạc, kéo tay một người đàn ông bụng bia, từ từ bước đến.
Cô ta gầy hơn nhiều, nhìn có vẻ thêm phần xinh đẹp yếu ớt.
Rất hút đàn ông trìu mến.
Lúc này, cô ta nhìn chằm chằm vào cô, tỏ vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống!
Ôn Noãn đâu sợ cô ta.
Cô hạ giọng nói với Bạch Vi: “Nhà sản xuất cô ta dựa vào mấy năm nay làm ăn không được, quay bộ nào lỗ bộ ấy! Đây là muốn dựa hơi vào mấy cái lò xo thép trong tay
Đinh Tranh mà thôi!”
Bạch Vi rất bội phục cô.
Ôn Noãn cười: “Hai ngày trước uống trà với cô Hồ, cô ấy nói cho tớ biết.”
Khi nói chuyện, Đinh Tranh ngồi ở một chỗ rất xa. Ôn Noãn không quan tâm tới cô ta, tiếp tục xã giao, tới lúc mười giờ, cô nói với Bạch Vi: “Cậu ở lại chơi một lát, tới về trước!”
Bạch Vi rất kinh ngạc: “Hoắc Minh quản lý nghiêm khắc vậy sao?”
Ôn Noãn chỉ cười nhẹ.
Thật ra cũng không phải Hoắc Minh yêu cầu cô trở về sớm, mà từ sau lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, cô có thể cảm giác được anh đang cảm thấy không an toàn, cô cũng có thể thông cảm.
Tình cảm giữa bọn họ vốn đã bình đạm. Lại còn nhìn thấy video Cố Trường Khanh, sau đó anh càng trở nên nỗ lực. Ôn Noãn vẫn cảm thấy, giữa vợ chồng bọn họ ít nhất phải có một người bình thường.
Cho nên mặc dù anh cần cù cày cấy, cô vẫn rất khoan dung.
Bình thường lúc anh muốn, cô cũng chưa bao giờ từ chối.
Ôn Noãn chào hỏi xong thì rời đi trước.
Dinh thự nhà họ Tư có lối ra khá dài, người giúp việc cầm áo khoác cho cô.
Giọng nói của Đinh Tranh truyền đến từ đằng sau. “Ôn Noãn!”
Ôn Noãn quay đầu lại thì nhìn thấy gương mặt như bị quỷ gặm của Đinh Tranh, cô khẽ nhíu mày: “Cô Đinh, có việc gì sao?”
Đinh Tranh kẹp một điếu thuốc dài dành cho nữ trong tay.
Cô ta cúi đầu châm thuốc, giương mắt quan sát Ôn Noãn thật lâu, sau đó cô ta mới nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, mày thắng rồi đấy! Lão Chu nhà tao vào tù rồi, sau này tao chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.”
Ôn Noãn chỉ cười nhẹ.
Đỉnh Tranh hung hăng hút một ngụm thuốc: “Tao biết mày rất vui! Mày là vì Bạch Vi đúng không! Năm đó cô ta bị thương nặng như vậy, mày là chị em tốt của cô ta, tất nhiên cũng sẽ đau lòng! Hiện tại bọn mày được như ý nguyện.”
Cô ta bỗng nhiên híp mắt, cười.
“Tao thấy rất kỳ quái, rõ ràng bây giờ mày không yêu Hoäc Minh, vì sao còn ở cạnh anh ta? Không phải mày không thiếu tiền sao? Dù thế nào nhà họ Lục cũng có thể nuôi mày ăn sung mặc sướng mà!”
“Có một người cậu như vậy, mày còn sợ cái gì?”
Ôn Noãn bình tĩnh mở miệng nói: “Đinh Tranh, cô cho rằng tất cả mọi người đều xem mình là trung tâm giống như cô sao? Hoắc Minh chẳng những là chồng của tôi, anh còn là bố của hai đứa nhỏ.”
Đinh Tranh cười rộ lên, cười chảy cả nước mắt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!