Nếu Cố Trường Khanh nghèo túng, anh nghĩ đây mới là thứ Đinh Tranh không chịu đựng được.
Cửa sổ xe nâng lên.
Người đàn ông cao quý kia chậm rãi lái xe vào biệt thự, có khi anh sẽ tới an ủi Ôn Noãn.
Đinh Tranh không chịu nổi gào thét.
Rõ ràng do cô ta xui xẻo, vì sao cả thế giới đều sẽ đi an ủi Ôn Noãn!
Chiếc Bentley vàng kim dừng lại.
Hoắc Minh ngồi bên trong xe, lẳng lặng hút thuốc lá. Bên tai vang lên lời Đinh Tranh mới nói.
[Cứ tiếp tục vậy đỉi!]
[Ôn Noãn, cô đã mất đi niềm vui khi làm phụ nữ]
[ Tôi nghĩ nếu làm với Cố Trường Khanh chắc còn có cảm giác hơn lúc cô làm với Hoắc Minh đấy nhỉ?]
Anh không nên để ý nhưng anh vẫn để ý. Thân là một người đàn ông, đặc biệt là một người đàn ông sinh ra đã ưu việt như anh, bản thân anh vô cùng để ý chuyện mình không thể khiến cho vợ cảm thấy vui sướng!
Anh cũng biết, Cố Trường Khanh không quên được Ôn Noãn.
Bọn họ có được hồi ức bốn năm bên nhau.
Mặc kệ là tốt hay không tốt, bọn họ cũng đã từng ngọt ngào...
Hút hết một điếu thuốc, anh xuống xe, đi thẳng ra sân sau.
Ôn Noãn vẫn đang nghịch bình hoa kia.
Thấy Hoắc Minh tiến vào, cô nhẹ giọng hỏi: “Cô ta đi rồi sao?”
Hoắc Minh cởi bỏ nút thắt tây trang, cởi áo khoác, nhẹ nhàng khoác lên vai cô: “Trời lạnh, sao em lại ngồi ngoài này?”
Ôn Noãn mỉm cười: “Ở bên ngoài rất thoải mái.”
Anh cúi người hôn cô.
Ôn Noãn đáp lại nụ hôn của anh, có lẽ vì muốn khiến anh vui, cô ôm lấy vai anh... Sau đó anh ngồi vào trên ghế, cô ngồi vào trong lòng ngực anh.
Áo khoác trên vai cô rơi xuống đất, bàn tay anh thăm dò vào váy cô.
Cô nhẹ nhàng cắn vai anh, thấp giọng nói: “Về phòng.”
Hoắc Minh rút tay lại, nhẹ nhàng vỗ eo co, cố ý trêu đùa cô: “Nghĩ cái gì thế bà Hoắc! Hoắc Tây và Doãn Tư đâu?”
Ôn Noãn đoán ra suy nghĩ của anh. Cô tựa lên vai anh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh tuấn: “Bố mẹ đón về rồi, nói là để không gian cho vợ chồng chúng ta bồi dưỡng tình cảm.”
Hoäắc Minh ôm vòng eo của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!