Buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường hôm nay quy tụ rất nhiều người thành công.
Thế nhưng người có bản lĩnh nhất ắt hẳn chính là Hoắc Minh, thật ra Đinh Tranh còn định xin anh, thuận tiện lôi kéo mối quan hệ.
Nhưng Hoắc Minh đã mang Ôn Noãn rời đi.
Ở bãi đỗ xe, bên trong xe.
Hoắc Minh từ từ thắt đai an toàn, nghiêng người nhìn về phía Ôn Noãn.
Ôn Noãn tựa lưng vào ghế ngồi, khóe mắt hơi ướt át, nhìn về phía ngoài đầu xe.
Rõ ràng, những hình ảnh trên video đã khiến cô xúc động.
Mối tình đầu, sao mà dễ quên cho được?
Ngón tay thon dài của Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve tay lái: “Hoài niệm lắm sao?”
“Không có!”
“Không có thì sao nhìn em lại như sắp khóc tới nơi vậy, hửm?”
Ôn Noãn nói không nên lời.
Ngón tay Hoắc Minh nắm chặt, sau đó anh dẫm nhẹ chân ga phóng xe đi.
Xe chạy được một hồi, Ôn Noãn phát hiện ra điểm không thích hợp, đây không phải đường về nhà cũng không phải đường tới công ty anh, cô đành hỏi: “Anh đưa em đi đâu?”
Giọng nói của Hoäc Minh hơi khàn: “Chung cư hồi trước chúng ta ở.”
Ôn Noãn đoán ra anh muốn làm cái gì, cảm thấy có hơi mâu thuần: “Hoắc Minh, chuyện của em và Cố Trường Khanh đã qua rất nhiều năm, anh không thể vì một đoạn video mà tức giận với em được.”
Anh không nói gì.
Tới đèn đỏ ngã tư đằng trước, anh lấy một điếu thuốc lá ra khỏi hộc để đồ, cúi đầu châm lửa.
“Ôn Noãn, anh ghen tị!” Ôn Noãn giật mình.
Hoắc Minh chỉ nói ra mấy lời này rồi tập trung lái xe, chạy thẳng tới dưới lầu chung cư kia.
Ôn Noãn không chịu xuống xe.
Hoắc Minh cởi đai an toàn, ghé vào bên tai cô lẩm bẩm: “Tự đi xuống xe hay là để anh ôm em xuống?”
Ôn Noãn có hơi giận dỗi, xuống xe rồi đi trước anh.
Hoắc Minh đóng sầm cửa xe một cái, thong thả ung dung đi theo sau cô, còn kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay.
Mở cửa vào chung cư, Ôn Noãn quay đầu lại hỏi anh: “Hoắc Minh, tóm lại anh muốn...”
Còn chưa nói xong, cô đã bị anh nắm lấy cổ tay, đè lên vách tường ở lối vào.
Hai thân thể dán chặt bên nhau một cách thân mật.
Dù cho là vợ chồng nhưng đang ban ngày ban mặt, thế này cũng kích thích quá mức.
Ôn Noãn có hơi ngạc nhiên, giương mắt nhìn anh: “Hoắc Minh?”
Hoắc Minh vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô, giọng nói rất khàn: “Chỉ có đôi lời muốn hỏi em mà thôi.”
Anh nói xong, dùng một tay rút cà vạt của mình trói lấy tay cô.
Sau đó cô bị ném lên chiếc ghế sô pha mềm mại.
Ôn Noãn giấy giụa, bò dậy, quỳ gối trên sô pha, tức giận đến mức thốt ra lời mắng chửi: “Hoắc Minh, anh hỏi chuyện kiểu này hả?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!