Chiếc đồng hồ này là loại đặt riêng của một nhãn hiệu quốc tế cao cấp hàng đầu, hơn hai mươi triệu, là cùng một cặp với cái trên cổ tay Hoắc Minh, chẳng qua cái của anh nhìn có vẻ đơn giản hơn một chút.
Ôn Noãn nói: “Cái này rất khiêm tốn rồi! Em dám khẳng định, hôm nay có người sẽ mặc áo lông.”
Hoắc Minh không tin lắm. Không phải dự báo hôm nay 26 độ sao?
Mặc áo lông, lỡ như bị cảm nắng còn phải gọi xe cứu thương nữa?
Sau khi tới trường âm nhạc, anh mới biết được Ôn Noãn nói đúng, thật sự có người mặc áo lông.
Thành viên mới trong giới nhà giàu thành phố B, Đinh Tranh.
Một bộ váy hai dây màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo lông màu xanh lục, hơn nữa còn treo nguyên một bộ trang sức, vừa nhìn đã thấy khí chất được nâng lên vài phần.
Đinh Tranh thấy Hoắc Minh, cặp mắt quyến rũ kia mang theo chút lả lơi.
“Luật sư Hoắc, đã lâu không gặp!”
Đinh Tranh gả cho một ông chủ quặng than, tài sản cũng tới chục tỷ nhưng người đàn ông kia đã hơn năm mươi tuổi, ở ngoài lại tiêu xài hoang phí muốn chết, căn bản không thỏa mãn được cô ta, cô ta nhìn Hoäc Minh trưởng thành tuấn tú lại nhớ tới đoạn ghi âm kia của Ôn Noãn.
Cô ta không tin, Hoắc Minh đang ở độ tuổi sức mạnh tràn trề mà có thể chịu được.
Cho nên cô ta to gan chạy tới quyến rũ anh, cũng không thèm tránh mặt Ôn Noãn,.
Hoắc Minh nhìn bộ áo lông trên người cô ta, cười nhẹ, gật đầu qua loa.
Vốn dĩ Đinh Tranh ít nhiều cũng lo lắng anh sẽ điều tra ra mình, thấy dáng vẻ của anh dường như cũng không biết chuyện đó nên càng mạnh dạn hơn, lấy một ly sâm panh từ trong tay người phục vụ, nhẹ nhàng lắc hai cái, giọng nói càng thêm phần lả lơi: “Tổng Giám đốc Hoắc, lần này tôi đến thành phố B, ngoại trừ để báo đáp công ơn dạy dỗ của trường học cũ thì còn có một mục đích. Đó chính là muốn tìm mấy diễn viên quay vài bộ phim điện ảnh, về phương diện này chồng tôi hoàn toàn giao cho tôi quyết định.”
Hoắc Minh có nghe nói ông chủ quặng than đá cũng thích đóng phim điện ảnh.
Hơn nữa thường chọn mấy nữ diễn viên xinh đẹp.
Mặt anh không cảm xúc, quay qua nhìn Ôn Noãn, sau đó nói: “Về phương diện này thật ra tôi chưa tìm hiểu nhiều, nhưng nói thật thì tôi cũng quen biết một vài diễn viên, để hôm nào giới thiệu cho cô Đỉnh làm quen.”
Đinh Tranh hơi cong môi. Cô ta nhìn Ôn Noãn, lộ ra nụ cười thẳng lợi.
Phong thuỷ luân chuyển, năm đó cô ta bị Ôn Noãn đạp dưới lòng bàn chân, hiện tại cô ta đã trở về đầy vinh quang, ngay cả người đàn ông như Hoắc Minh cũng phải lau mắt mà nhìn cô ta, có lẽ một ngày nào đó còn có thể trở thành đối tượng mới của cô ta.
Trước sự khiêu khích của cô ta, Ôn Noãn không để bụng.
Đinh Tranh như vậy, nói thật lòng là trừ khi mắt Hoắc Minh bị mù.
Đúng lúc này Bạch Vĩ tới.
Nhiều năm trôi qua, nữ thần Bạch Vi năm đó có hơi mập ra, người chồng thứ hai Cảnh Sâm của cô ấy rất phong độ, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo cô ấy, nhìn hai vợ chồng rất hạnh phúc.
Diêu Tử An ngồi trong một góc sô pha, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Hắn cho rằng, bọn họ sống không tốt.
Cảnh Sâm là kẻ rất ham chơi, tính tình của Bạch Vi cũng chẳng hiền!
Thế nhưng Cảnh Sâm lại quay đầu là bờ, sau khi kết hôn đã không còn truyền ra bất kỳ tai tiếng nào. Cho dù hiện tại Bạch Vi không còn như lúc trước, anh ta cũng không chơi ngoài luồng...
Vành mắt của Diêu Tử An đỏ lên.
Ánh mắt của Bạch Vi đối diện với ánh mắt của hắn, hai người đối diện với nhau cách một đám người vài giây, sau đó Bạch Vi tránh đi.
Lúc cô ấy nhìn về phía Cảnh Sâm, hoàn toàn ỷ lại vào. anh ta.
Cảnh Sâm có một dự án muốn bàn bạc với Hoắc Minh, anh ta vỗ tay vợ: “Em tới nói chuyện với Ôn Noãn một lát nhé, anh và Minh bàn chút chuyện.”
Bạch Vi không hỏi nhiều.
Sự nghiệp của Cảnh Sâm mấy năm nay không được như ý, nhưng cô ấy chưa bao giờ tới cầu xin Ôn Noãn. Một phần cô ấy cũng không muốn phá hư tình cảm bạn bè, một phần khác vì cô ấy cảm thấy như vậy là đủ.
Đúng lúc Bạch Vi có việc muốn nói với Ôn Noãn.
Cô ấy kéo Ôn Noãn tới nhà vệ sinh, nói nhỏ với cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!