Ôn Noãn biết anh rất muốn. Nhưng anh không chủ động, thực sự cô cũng không có mặt mũi tiếp tục, chỉ dựa vào lòng anh nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó nghe thấy anh nhắc đến cái tên Đinh Tranh.
Đinh Tranh, cái tên đã khá lâu rồi mới nghe lại!
Lục Khiêm không giải thích quá nhiều, ông ấy chỉ là nhân cơ hội hiếm có này, khế ôm lấy vai cô ấy.
Con trai của ông ấy và cô ấy cũng đã mấy tuổi rồi, nhưng bọn họ thực sự ở bên nhau cũng chưa đến nửa năm, lại còn ở riêng hai nơi.
Ông ấy cảm thấy có lỗi với cô ấy, dường như là hối hận.
Nhưng ngẫm lại, ông ấy lại không có lựa chọn nào. khác...
Đêm khuya, Hoắc Minh dỗ Tiếu Hoắc Tây xong.
Quay về phòng ngủ, Ôn Noãn đang tắm rửa, cả người thoải mái nhẹ nhàng, cô ngồi trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng da, anh không kìm lòng được đi qua ôm eo cô từ phía sau, khẽ nói: “Cuối cùng cũng có thể ở riêng với em rồi”
Ôn Noãn dựa vào vai anh, nhìn anh trong gương.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hoắc Minh nghiêng người qua, khẽ hôn cô...
Ôn Noãn có chút bất ngờ, nhưng cô vẫn thả lỏng người hôn anh, anh dường như có chút động tình, cô cũng thuận theo tự nhiên ngồi lên đùi anh, hôn cằm anh.
Hoắc Minh ngừng lại.
Chỉ là bàn tay vẫn lưu luyến vuốt ve eo cô, ánh mắt sâu thẳm: “Ôn Noãn, chúng ta nói chuyện đi.”
Ôn Noãn biết anh rất muốn. Nhưng anh không chủ động, thực sự cô cũng không có mặt mũi tiếp tục, chỉ dựa vào lòng anh nhẹ nhàng ừ một
tiếng, sau đó nghe thấy anh nhắc đến cái tên Đinh Tranh.
Đinh Tranh, cái tên đã khá lâu rồi mới nghe lại!
Hoắc Minh khẽ xoa tóc cô, thấp giọng nói: “Buổi họp lớp với bạn học không muốn đi thì đừng đi, tránh lại không Vui.
Đêm khuya nha vậy, vợ chồng nói chuyện, cũng có chút gần gũi. Ôn Noãn bèn bám lên vai anh.
Cô thấp giọng lên tiếng: “Người làm sai là cô ta, chẳng lẽ em còn phải trốn ở nhà hay sao?”
Sau khi chuyện xảy ra, cô vẫn rất bình tĩnh.
Cô cũng muốn chạy trốn, bởi vì bất kỳ người phụ nữ nào bị người bên cạnh biết chút chuyện trên giường kia, cũng có chút mất mặt, nhưng Ôn Noãn không chỉ là bản thân mình, mà còn là một người mẹ.
Cô có thể trốn tránh, nhưng Hoắc Tây vẫn phải đi học, sau này Doãn Tư cũng vậy.
Vì vậy cho dù có khó nữa, cô cũng phải đối mặt.
Giọng điệu cô mềm mại: “Vả lại, không phải còn có anh sao?”
Hoắc Minh kích động trong lòng, anh không nhịn nổi hôn vào má cô, rồi lại tiến về phía môi, giọng điệu mơ hồ: “Ôn Noãn, em vẫn bằng lòng tin tưởng anh có đúng không? Quan hệ của chúng ta vốn không kém đến mức như vậy, có phải không?”
Từng câu từng chữ của anh đều khát vọng yêu thương.
Sao Ôn Noấn không nghe ra được chứ, cô để mặc anh hôn.
Cô nghĩ, cô và Hoắc Minh, dù sao cũng phải có tâm lý vững vàng.
Cô ngẩng mặt, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Cô mặc đồ ngủ vải lụa màu champagne, anh trước giờ rất thích cơ thể cô, tối nay cô mềm mại như vậy sao anh chống cự nổi, lại nói anh cũng đã hơn một tháng không chạm vào cô rồi...
Hoắc Minh ôm Ôn Noãn, đứng dậy đi về phía giường.
Thân thể cô hãm sâu trên chiếc giường mềm mại, anh từ trên cao nhìn cô, khàn giọng nói: “Ôn Noãn, chúng ta thử đi.”
Ôn Noãn khẽ nhắm mắt lại.
Khác với bình thường, anh không quan tâm đến bản thân, mà để cô thoải mái.
Ôn Noãn rất khó tập trung, nhưng anh cứ giữ lấy gương mặt cô, cứ thấp giọng hỏi cô thấy thế nào... Anh quan tâm săn sóc khiến Ôn Noãn có phần muốn khóc, cuối cùng cô ôm vai anh, khế nỉ non: “Minh, em ổn rồi!”