Trận sóng gió này được dẹp loạn với việc Hoắc Minh làm kẻ bám đuôi.
Ý của anh rất rõ ràng cho dù Ôn Noãn có bệnh tâm lý, cho dù tình cảm của bọn họ xảy ra vấn đề nhưng anh vẫn nguyện luôn ở bên cạnh cô.
Hướng gió thay đổi rồi, Hoắc Minh trở thành người đàn ông tốt trên đời rồi.
Cổ phiếu của Hoắc Thị và Tây Á không ngừng tăng lên.
Hoắc Minh chẳng hề vui, sau buổi họp mặt phóng viên kết thúc, anh nhốt bản thân ở trong phòng làm việc nghe lần này đến lần khác lời nói một mình của Ôn Noãn, cô nói...
[Chồng của tôi mất đi ký ức năm năm của chúng tôi.] [Tôi biết anh ấy thích tôi! Nhưng có lẽ bởi vì thất vọng quá nhiều lần rồi, tôi không dám dễ dàng chấp nhận cái tốt
của anh, tôi luôn cảm thấy khi tôi lần nữa buông bỏ để yêu anh, bất hạnh và phản bội sẽ lần nữa rơi lên người tôi.]
[Anh đã giúp một người phụ nữ tôi rất không thích, tôi đã rộng lượng tha thứ...]
Hoäắc Minh nghe đi nghe lại rất nhiều lần.
Anh nhớ buổi tối hôm đó anh đã giúp Sở Liên, anh đã từng gặp Kiều An lần cuối.
Anh theo qua đó tạm biệt.
Anh cho rằng từ nay về sau sẽ không còn xa lạ với Ôn Noãn nữa.
Nhưng anh lại không viết, sự rộng lượng của Hoäc Minh chỉ là một loại thoả hiệp, loại thỏa hiệp này dày vò bản thân cô, sau này hai người họ sống chung với nhau, cô chưa từng vui vẻ.
Hoắc Minh nhắm nhẹ mắt, khoé mắt đã có chút ướt.
Vào lúc này điện thoại trên bàn làm việc vang lên, anh xem thử.
Là phòng khám gọi đến.
Anh nghe máy, viện trưởng phía bên đó đích thân xin lỗi với anh: "Anh Hoắc xin lỗi, bởi vì nguyên nhân nội bộ của chúng tôi khiến cho việc riêng tư của bà Hoắc bị lộ ra, nhân
viên đó chúng tôi đã đuổi việc rồi..."
Giọng điệu của Hoắc Minh nhẹ nhàng: "Tôi sẽ khởi kiện cô ta."
Cúp điện thoại, anh nhấc tay xem thời gian sắp đến giờ Hoắc Tây tan học rồi.