“Nhưng Hoắc Tây vẫn phải đi học, khóa học đàn dương cầm của con bé cũng không thể dừng được, Doãn Tư cũng
còn quá nhỏ, còn có..."
Cô nói rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không có câu trả lời quyết đoán.
Ánh mắt Hoắc Minh trầm xuống.
Thật ra, cô không hề nghĩ đến việc muốn đi du lịch với anh đi. Thật ra ngoại trừ cuộc sống bình thường, cô không hề có một chút mong chờ nào đối với anh hết!
Cô... không yêu anh!
Hoắc Minh chỉ im lặng nhìn cô.
Thật lâu sau, anh nói: “Ôn Noãn, chúng ta đi gặp bác sĩ tâm lý đi!"
Anh cảm thấy không phải anh bị bệnh, chính cô mới là người gặp chướng ngại về tâm lý.
Ôn Noãn từ chối, cô quay người tiếp tục làm bánh , nhẹ nhàng nói: “Minh, chúng ta bây giờ không ổn sao? Rất nhiều vợ chồng... Đều sống như thế này mà.”
Hoắc Minh cũng không ôm cô nữa.
Anh đứng sau lưng cô, nói với giọng khàn khàn: “Người khác là người khác, chúng ta là chúng ta.”
Anh đã được thấy sự nhiệt tình của Ôn Noãn đối với “Minh”, còn đối với anh, cô cứ giống như một cặp vợ chồng mới cưới tôn trọng lần nhau như khách, hoàn hảo mà công thức.
Qua đi hơn nửa năm, cuối cùng Hoắc Minh cũng thừa nhận, anh chưa hề hoàn toàn có được cô.
Vì sự kiên trì của anh, trong cuộc sống sau này, Ôn Noãn vẫn luôn dịu dàng quan tâm ấm áp như mặt trời, đóng vai một người vợ tốt, người mẹ tốt. Đương nhiên, khi ở trên giường cô cũng sẽ cố hết sức để thỏa mãn anh...
Nhưng Hoắc Minh nhận ra, Ôn Noãn không có cảm giác. Bình thường cảm xúc của anh tăng vọt, mà cô thì lại
không hề động tình, cô chỉ phối hợp với anh mà thôi...
Đối với một người đàn ông thì đây là thất bại cực kỳ lớn.
Anh đã không thể đem đến cho cô sự sung sướng.
Anh không dám cưỡng ép cô, cũng không dám lại yêu cầu cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Vốn là một tuần sinh hoạt vợ chồng hai lần cũng chậm rãi trở thành thỉnh thoảng một tháng một lần mà thôi.
Cuộc sống tẻ nhạt mà không thú vị, cũng may mấy đứa nhỏ rất khỏe mạnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!