Nhưng cô không muốn tin.
Cô từng được người đàn ông anh tuấn trưởng thành này thương yêu, thậm chí còn dẫn cô về thành phố C, gặp bà cụ Lục, còn từng sinh hoạt vợ chồng ngay trong phòng ngủ ông.
Cô run run cánh môi, nhỏ giọng nói: "Em không tin!"
Lục Khiêm ngồi cạnh cô, châm điếu thuốc, rít một hơi.
Sương khói mỏng tang như một tấm màn, mờ nhạt, nhưng đủ che đi tầm mắt nhau.
Ông khẽ mỉm cười, nói: "Chúng ta bên nhau được nửa năm, tôi bắt đầu chán ngấy rồi! Minh Châu, có lẽ em không biết, một mối quan hệ cùng lắm chỉ có thể giữ được sự nồng nhiệt trong mấy tháng đầu mà thôi, em nói chúng ta đừng rời xa nhau, vậy chẳng lẽ chúng ta sẽ kết hôn với nhau sao? Em nhìn lại tình huống cách biệt của chúng ta đi, mối quan hệ của chúng ta... thích hợp để kết hôn sao?"
Sắc mặt Minh Châu trắng nhợt như tờ giấy.
Cô không biết mình phải cố sức bao nhiêu mới có thể không ngất ngay tại đây.
Cô chỉ ngồi đó, nhìn người đàn ông này, nhìn thật chăm chút
Vẻ mặt của ông bây giờ giống hệt như khi ông ở bên cô Hồ.
Hóa ra, ông đã biến cô thành một món đồ chơi! Cô chẳng khác gì cô Hồ! Không... có khi còn không bằng cô ta, ít nhất ông đã quay lại tìm cô Hồ, còn cô... thậm chí không thể gọi được một cuộc điện thoại.
Minh Châu ngồi lặng ra, không nhúc nhích nổi.
Cô không phải người mau mồm mau miệng, không biết cãi nhau với người khác.
Cô thật lòng yêu ông, cũng không thể cư xử như loại đàn bà chanh chua.
Cô càng không thể giống như trước đây, cùng lắm thì uống ba viên thuốc ngủ, gọi cho anh trai để anh chiều chuộng.
Cô, không thể làm gì được...
Lục Khiêm đứng dậy, đi đến phía cửa sổ, lặng yên hút thuốc.
Ông nói thêm mấy câu nữa, chẳng hạn như muốn bồi thường cho cô, cảm ơn cô đã ở bên ông nửa năm qua.
Cô không đáp lời, chỉ im lặng rơi nước mắt, đờ đẫn như một con búp bê, cô cố chấp ngồi đó, chờ chú Lục của cô bỗng nhiên quay lại ôm mình, nói với cô rằng tất cả chỉ là nói đùa.
Mọi chuyện ông vừa nói, chỉ là trò đùa mà thôi...
Cô đợi rất lâu, nhưng chẳng đợi được vòng tay của ông, chỉ có màn đêm lạnh căm ôm lấy cô.
Lạnh lẽo, rét buốt...
Cuối cùng, cô nhẹ giọng mở miệng: "Ông Lục, ông yên †âm, tôi sẽ không dây dưa với ông!"
Lục Khiêm từ từ xoay người lại.
Dưới ánh đèn, ánh mắt họ giao nhau, không còn sự ngọt ngào ngày xưa ấy.
Rõ ràng mới cách đây không lâu, cô vẫn còn nằm trong vòng tay ông, miệng nhỏ cắn nhẹ ông, nóng bỏng kêu hai tiếng chú Lục, ông liền tóm lấy tóc cô, không cho cô cắn vào đó...
Cô rời đi.
Vừa ra ngoài vừa khóc, nửa do bản tính ngây thơ của mình, nửa do cô không thèm che giấu.