Cô không thiếu tiền mà chỉ quấn lấy chú Lục nói những lời hay.
“Vậy anh nuôi em à?”
Lục Khiêm hôn lên cái đầu nhỏ của cô: “Ù! Chú Lục luôn nuôi em.”
Cứ như vậy, họ sống cuộc sống vợ chồng trong căn hộ sang trọng đó.
Hầu như mỗi tuần Lục Khiêm đều tới.
Ông nấu cơm cho cô, cô đấm lưng và bóp chân cho. chú Lục của cô, ban đêm mặc áo của ông rồi bò vào lòng ông...
Thỉnh thoảng, ông nhận được vài cuộc gọi cá nhân.
Khi đám người ông Dịch mời ông ra ngoài chơi, Lục Khiêm luôn từ chối, một vài chuyện cá nhân cũng giao cho thư ký Liễu xử lý, rất hiếm khi ông đi xã giao, chứ đừng nói đưa cô tới đó.
Minh Châu hỏi thì ông chỉ nói không thích hợp với một cô bé.
Nhưng ông quản cô rất lỏng lẻo, ông không hỏi nhiều tới việc cô qua lại với bạn bè.
Ông dành thời gian đưa cô đi trượt tuyết, đi xem cực quang.
Nửa năm đó thực sự là khoảng thời gian ngọt ngào và đẹp đế nhất của họ...
Khi năm mới tới gần, Lục Khiêm trở nên bận rộn. Hai người đã mấy ngày không gặp, Minh Châu nằm trên giường nói chuyện điện thoại với ông, giọng điệu tựa
như cô gái nhỏ nũng nịu...
Có âm thanh từ dưới tầng truyền tới, hình như là bà Hoắc đang khóc.
“Sao vậy?” Lục Khiêm cũng nghe thấy, không thể không hỏi.
Minh Châu dịu giọng nói: “Em xuống tầng xem thử.”
Cúp điện thoại rồi chạy vội xuống tầng, trên cầu thang nhìn thấy anh trai Hoắc Minh đứng giữa phòng khách, mẹ đang ôm vai anh trai khóc, bố ở bên cạnh nhẹ nhàng an ủi.
Minh Châu sững người một lúc.
Lúc này bà Hoắc ngước mắt nhìn thấy cô, nức nở nói: “Minh Châu con nhanh xuống đây, con nhìn dáng vẻ của Hoắc Tây.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!