Minh Châu tỉnh dậy đã gần trưa.
Cô từ từ mở mắt, là nhà chú Lục cho cô.
Cô nhẹ nhàng chớp mắt, ôm con thỏ trên gối vào lòng rồi lăn mấy vòng, cô rất thích chú Lục.
Khi thức dậy là bữa sáng ông đã chuẩn bị sẵn.
Trái cây đều được rửa sạch.
Ông nuông chiều cô như một đứa trẻ, cưng chiều cô đến tận trời xanh, với thân phận này của Lục Khiêm, nếu đổi thành người phụ nữ nào cũng sẽ cảm thấy ngọt ngào.
Minh Châu muốn làm bữa tối cho ông nhưng lại không biết, loay hoay nửa ngày cơm cũng cháy khét, chỉ có thể đổ đi.
Cuối cùng cô đặt đồ ăn ngoài.
Bốn giờ chiều, Lục Khiêm họp trở về.
Ông nhìn bàn ăn, cởi áo khoác tùy ý ném lên sô pha, cười nhạo cô: “Yêu chú Lục của em như vậy sao, gọi cả một bàn tiệc từ bên ngoài cho anh!”
Cô gái của ông đưa tay ra, ngón tay hơi bị rách da vì thái rau.
Đôi mắt cô ngấn lệ.
Trong lòng Lục Khiêm tức khắc mềm nhữn, mắng cô một câu: “Cô bé ngốc!”
Ông băng bó cho cô rồi cùng nhau ăn tối. Ăn xong, ông ngồi trên sô pha lặng lẽ hút thuốc, hơi cô độc, hơn nữa còn nhã nhặn đẹp trai, ngồi đó giống như một bức tranh sơn dầu.
Ông có tâm tư.
Buổi họp hôm nay, ông đã từ chối một chỉ định.
Việc nghiên cứu và phát triển một loại kim loại mới, có thể được sử dụng trong ngành hàng không vũ trụ và rộng hơn là các loại máy bay tàng hình khác nhau, nếu thành công, có thể đẩy nhanh công nghệ nội địa này trong ba mươi năm.
Đủ tiền vốn, tiếng nói mạnh mẽ, bao nhiêu người chạy theo như vịt.
Bốn năm nghiên cứu phát triển, sau thành công, tiền đồ của ông rộng mở!
Lục Khiêm từ chối và ông tiến cử một người dưới trướng mình.
Ông không hối hận, tuy rằng ông đã sống nửa cuộc đời vì điều này, nhưng bây giờ thì khác rồi, ông có Minh Châu, ông muốn cho cô một gia đình...
Minh Châu nép mình bên cạnh ông.
Lục Khiêm dập tắt điếu thuốc, nhìn cô hỏi: “Lần sau còn định nấu cơm không?”
Cô khom người, chui vào lòng ông, thì thầm rằng cô muốn học nấu ăn cho chú Lục.