Đêm khuya, cô gọi điện xong thì về phòng ngủ.
Lục Khiêm đã tắm xong, mặc áo tắm nằm trên giường, dường như đã ngủ.
Minh Châu nhìn thấy ông mệt mỏi hơi đau lòng, không muốn đánh thức ông nên len lén nằm xuống bên cạnh, nhưng vừa nằm xuống thì ông đã tỉnh, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Lục Khiêm nhẹ nhàng sờ eo thon của cô: “Gọi điện xong chưa?”
Cô “ừ” một tiếng.
Lục Khiêm lại ôm cô chặt hơn, sau đó cúi đầu xuống sát mặt cô, quanh bọn họ đều là nhịp thở hổn hển nóng hổi làm người ta động lòng.
Giọng ông khàn khàn: “Làm một lần được không?”
Ông vừa nói vừa với tay mở tủ đầu giường, lấy một cái hộp nhỏ đặt lên gối.
Giây sau cô đã bị ông đè lên gối hôn lấy. Minh Châu thương xót ông, không phải cô không muốn, chỉ là cô nhìn ra được ông rất mệt mỏi... cô không nỡ để ông lao lực nên ôm lấy eo ông, nói: “Cái kia của em tới!”
Lục Khiêm ngơ ngác.
Sau đó sóng mũi cao vút của ông nhẹ nhàng cạ lên mặt cô, cười lên.
Không có mùi vị gì cả.
Minh Châu đỏ bừng mặt kéo tóc ông, nhỏ giọng nói: “Chúng ta ôm nhau trò chuyện thôi! Cũng không nhất định phải làm chuyện đó.”
Lục Khiêm không miễn cưỡng.
Ông lại ôm lấy cô, giả vờ than thở: “Sau này không được kéo tóc anh nữa, kéo đứt thì chú Lục sẽ xấu đi đấy!”
Nói tới nói lui, ông vẫn để ý tuổi tác.
Minh Châu cười nhạt, ôm eo ông mềm nhữn hỏi: “Có thể ở lại bao lâu?”
Lục Khiêm sờ đầu cô: “Chiều mai phải đi!” Sáng mai có cuộc họp.
Bọn họ cũng chỉ có đêm nay để âu yếm nhau nên ông vô cùng quý trọng.
Cô rất thất vọng.
Nhưng cô quan tâm ông, có thể cảm nhận được Lục Khiêm trân trọng mình, đã làm tất cả mọi thứ có thể cho cô rồi, cô biết thời gian rảnh của ông đều dành cho mình.
Cô mơ mơ màng màng vùi đầu vào cổ ông ngủ mất.
Chú Lục, thật sự đã thành chồng rồi...
Trời còn chưa sáng thì Lục Khiêm đã dậy, ông đánh thức cô dậy làm hai lần.
Làm xong, Minh Châu mệt mỏi ngủ mất.
Lục Khiêm tinh thần sảng khoái tắm vội một cái, lại làm bữa sáng cho cô, tiện tay làm luôn cả bữa trưa, cô chỉ cần hâm lại là được.
Ông làm xong hết thảy thì vào phòng ngủ ngồi ở mép giường.
Cô vẫn đang ngủ.
Lục Khiêm bóp mặt cô, giọng trầm thấp và dịu dàng: “Tối sẽ về ăn cơm với em rồi mới về thành phố C, em khoan hãy về nhà.”
Cô nửa tỉnh nửa mê “ừm” một tiếng.
Lục Khiêm lại hôn cô một cái thật khẽ rồi mới đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!