Vẫn giống y như lần trước, nhẹ nhàng áp lên môi rồi dịu dàng ngậm lấy để cô thả lỏng môi, sau đó khẽ dò lưỡi vào, từ cạn đến sâu, tới tới lui lui quyện lấy mùi hương của cô.
Cô rất bất an, muốn giấy giụa. Eo thon lại bị tóm lấy, sau đó, cô bị ông ôm ngồi lên đùi.
Ông hôn cô theo cách vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, làm đầu óc cô trống rỗng, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ ông, nhưng lát sau lại không nhịn được tựa vào vai ông, lướt xuống ôm lấy lưng ông...
Cô bị ông hôn đến nhữn cả tay chân, không biết phải làm sao.
Cô cũng không hiểu tại sao ông cứ đối xử với mình như vậy.
Sau đó, cô bắt đầu né tránh ông.
Thỉnh thoảng bọn họ chạm mặt nhau trong bệnh viện, cô cũng làm bộ như không thấy, cũng không gọi chú Lục mà quay đầu chạy mất.
Lục Khiêm nhìn theo bóng lưng cô, mặt đầy trầm tư.
Thư ký Liễu cố ý nói: “Khẳng định là ngài đang bắt nạt người tail”
Lục Khiêm cắm hai tay trong túi quần, nhớ đến cái hôn hôm đó, vật nhỏ vùi vào lòng ông như mèo con vậy, chắc là giận dỗi nên còn cắn nhẹ lên ngực ông một cái.
Thế nhưng lại cắn sai chỗ làm ông không được thoải mái.
Ông biết là mình khát vọng cô, dù đang xử lý chuyện của Ôn Noãn nhưng ông vẫn không thể ngừng suy xét đến chuyện của hai người.
Ông đang nghĩ có thể hay không.
Ông lần tìm trong vô số “không thể”, muốn xem thử có thể tìm được con đường “có thể” hay không.
Lục Khiêm còn chưa tìm được đường thì Hoắc Minh đã ra một quyết định trọng đại, anh âm thầm đưa Hoắc Tây đến phòng thí nghiệm để Ôn Noãn được tự do.
Lục Khiêm tát anh hai cái.
Sau đó ông không đành lòng ra tay nữa, ông biết quyết định như thế với Hoắc Minh mà nói là vô cùng khó khăn...
Đêm Hoắc Tây bị đưa đi, Lục Khiêm uống rất nhiều rượu, thư ký Liễu không khuyên nổi. Cuối cùng anh ta đến tìm Minh Châu, năn nỉ cô khuyên một chút: “Sáng mai ngài Lục có cuộc họp quan trọng, uống nữa sẽ thất lễ mất!”
Anh ta van nài cả buổi, cuối cùng Minh Châu cũng đồng
Thư ký Liễu mở cửa ra giúp cô nhưng không vào theo, chỉ nhỏ giọng nói: “Tôi ở ngoài canh cửa!”
Trong căn phòng nho nhỏ mờ tối.
Cô phải thích ứng cả buổi mới thấy rõ được bên trong, Lục Khiêm đang dựa vào sô pha, trước mặt là mấy chai sâm panh. Chắc là nghe thấy tiếng bước chân nên ông ngước lên nhìn cô một cái, sau đó lại rót cho mình một ly.
“Đừng uống!”
Cô bước lên bắt lấy tay ông không cho đụng vào.
Lục Khiêm lẳng lặng nhìn cô, tròng mắt đầy tia máu, thật lâu sau mới lên tiếng: “Cháu ra ngoài đi!”
Minh Châu không chịu đi.
Cô quỳ xuống thảm, dọn luôn mấy chai rượu kia.
Cô làm thế trong lúc này giống như con nít đang đến thăm ông, có hơi ngây thơ.
Dù Lục Khiêm đã uống rượu nhưng cũng biết cô không phải trẻ con, chẳng những không phải trẻ con mà còn là một người phụ nữ trưởng thành...
Ông nhẹ nhàng kéo cô, ngắm thật cẩn thận.
Khoảng thời gian khó chịu này, thật ra chỉ có cô và ông cùng nhau vượt qua.
Giọng Lục Khiêm nghẹn lại: “Minh Châu, chúng ta thử nhét”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!