Ông đã mất đi em gái, ông không thể tiếp tục mất cả Ôn Noãn.
Đôi mắt Lục Khiêm đỏ lên: “Hoắc Minh đâu?”
Ba người trong nhà họ Hoắc đều có mặt.
Bà Hoắc đau lòng khóc, Hoắc Minh bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng là Hoắc Minh Châu nhỏ giọng nói: “Anh ấy sang Anh Quốc xử lý vụ kiện của Kiều Anl”
Lục Khiêm lập tức bùng nổ: “Mẹ nó chứ!”
Giọng Minh Châu run run, gọi một tiếng chú Lục, một đống lời còn khó nghe hơn của Lục Khiêm nghẹn trong yết
hầu, không nói ra miệng.
Ông vào phòng sinh nhìn Ôn Noãn, khoảng mười phút sau lại đi ra.
Tình trạng của đứa trẻ rất không ổn, thực ra có thể bỏ cuộc rồi, nhưng Ôn Noãn vẫn kiên trì sinh nó ra.
Cho dù con bé đã gãy hai cái xương sườn.
Hành lang nhỏ bên ngoài phòng sinh chìm trong tĩnh lặng, Lục Khiêm dựa vào vách tưởng, ngửa đầu, hốc mắt nóng lên, dường như có gì đó sắp sửa rơi xuống...
Thời gian chờ đợi rất, rất lâu.
Ôn Noãn ở trong phòng sinh mười sáu tiếng đồng hồ, mãi đến nửa đêm mới khó khăn sinh được đứa bé ra.
Tiểu Hoắc Tây.
Hoắc Tây sinh non, tình trạng rất xấu, lập tức bị y tá đưa vào phòng ICU, thậm chí người nhà còn không kịp tới liếc mắt nhìn một cái...
Bác sĩ đi ra trình bày tình trạng của cô bé, uyển chuyển nói người nhà hãy chuẩn bị sẵn tâm lý, hơn nữa phải chú ý đến tâm trạng của sản phụ.
Giọt nước mắt nóng hổi trong mắt Lục Khiêm cuối cùng cũng rơi xuống.
Đây là lần đầu tiên Minh Châu nhìn thấy ông rơi nước mắt, trong ấn tượng của cô, ông luôn mạnh mẽ, dường như không có chuyện gì có thể làm khó ông.
Quá nửa đêm, ông vẫn chưa ngủ, ở bên ngoài hút thuốc.
Sáng sớm.
Lục Khiêm vào phòng bệnh, bà Hoắc đã ra quầy lễ tân, trong phòng bệnh chỉ còn Minh Châu đang nhoài người bên giường của Ôn Noãn, hình như là không chịu đựng được nữa nên thiếp đi.
Lục Khiêm võ nhẹ lên vai cô.
Cô gái nhỏ lập tức thức giấc, mở đôi mắt hồng hồng, mơ mơ màng màng gọi một tiếng chú Lục.
“Vẫn còn nhớ tôi là chú Lục của cháu?”
Giọng ông khàn khàn, nói ra một câu không rõ ý nghĩa.
Nhưng Minh Châu cũng không có thời gian để suy nghĩ, bởi vì trong hoàn cảnh này, chút chuyện tình cảm của cô thực sự nhỏ bé không đáng kể, cô chỉ mong Ôn Noãn có thể khỏe lại, Tiểu Hoắc Tây có thể bình an.