Gặp lại cô, đã là trước giao thừa Tết Nguyên Đán.
Lục Khiêm chủ trì một cuộc họp kéo dài mười hai giờ đồng hồ, cả người mệt mỏi, trên đường quay về khách sạn, ông nằm trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên cạnh chỗ ngồi của ông đặt hai con thỏ tím.
Rất dễ thương, có chút không phù hợp với thân phận của ông.
Thư ký Liễu quay đầu lại, mỉm cười: “Ngày mai là ngài có thể gặp lại cô gái nhỏ nhà mình rồi, thời gian dài như vậy, có lẽ cô ấy cũng đã bớt giận.”
Lục Khiêm sờ sờ tai con thỏ, mạnh miệng: “Chỉ là một đứa trẻ mà thôi, cũng không phải muốn gặp tới mức đó."
Thư ký Liễu cười ha ha.
Lục Khiêm cũng cười rộ lên...
Tâm trạng của ông rất tốt, kéo cửa kính xe xuống thưởng thức ánh đèn bên ngoài, thở dài: “Lại một năm nữa
trôi qua! Tôi lại già thêm một tuổi!”
Thư ký Liễu điềm đạm nói: “Ngài vẫn đang ở độ tuổi tráng niên mài!”
Lời này của anh ta quả thật cũng không sai.
Với tuổi tác của Lục Khiêm mà đã đứng ở địa vị đó, đúng là vẫn trẻ.
Anh ta an ủi sơ sài như vậy, Lục Khiêm nghe liền phủi phủi ống quần, cười nói: “Tráng niên gì nữa? Ôn Noãn sang năm đã làm mẹ rồi, tôi cũng thăng chức thành ông cậu ngoại...”
Trong xe không có người ngoài, cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông liền trở nên trắng trợn.
Thư ký Liễu trêu chọc: “Lấy năng lực của ngài, nếu muốn có một đứa nhỏ thực sự không khó!”
Lời nói khiến tài xế cũng phải nở nụ cười.
Lục Khiêm châm một điếu thuốc lá, cười mắng: “Thằng nhóc thối nhà cậu, càng ngày càng không biết lớn nhỏ!”
Thư ký Liễu lại nói thêm mấy câu hài hước dí dỏm.
Bầu không khí trong xe rất tốt, đi thêm một đoạn đường nữa, khi dừng chờ đèn đỏ bên cạnh Fortune Plaza, tài xế cười nói: “Ông Lục, bên đó hình như đang tổ chức đón giao thừa, náo nhiệt quá.”
Lục Khiêm không nhịn được nhìn sang.
Đúng là rất náo nhiệt.
Pháo hoa không ngừng nổ rộ trên bầu trời đêm, những bông hoa lửa nhuộm lên thành phố những màu sắc sặc sỡ,
cũng giống như phủ lên màn đêm một lớp lưu ly, rất đẹp.
Trên quảng trường, một nhóm thanh niên đang đón giao thừa.
Xung quanh là những chiếc siêu xe đỗ rải rác, vừa nhìn đã thấy là một đám cậu ấm cô chiêu.
Giữa những người này, Lục Khiêm nhìn thấy Minh Châu. Cô mặc một chiếc áo khoác lông to sụ màu trắng, đội mũ len, trên tay cầm một que pháo hoa, càng có vẻ giống
một đứa trẻ chưa lớn.
Gương mặt cô ửng hồng, khi cô cười rộ lên, ngay cả pháo hoa cũng không so được một nửa của cô.
Lục Khiêm im lặng quan sát.
Hóa ra trong khi ông đang nhớ mong cô, cô lại vui vẻ thế này.
Ông nghĩ, hẳn vì cô đã đau khổ quá lâu rồi.
Thư ký Liễu nhận ra suy nghĩ của Lục Khiêm, cố ý tỏ ra kinh ngạc: “Kia không phải cô Minh Châu sao? Ài, ngài nói xem, con gái ở bên ngoài lúc đêm khuya thế này không quá an toàn, hay là mời cô ấy lên xe, chúng ta đưa cô ấy về nhà?”