Lục Khiêm không muốn làm ai xấu hổ.
Ông sao cũng được!
Nhà riêng của cô Hồ rất trang nhã, người hầu đặc biệt thắp một chiếc đèn lồng cung điện trong phòng ngủ để đón Lục Khiêm đến thăm.
Lục Khiêm từng thích nhất giai điệu này.
Ông tựa người vào ghế sofa, nhắm mắt lại và tận hưởng sự chăm sóc của người đẹp.
Cô Hồ dựa vào bên cạnh ông, giọng nhẹ nhàng hát một đoạn, vòng eo thon gọn bị sườn xám siết chặt, bên trên bộ ngực mềm mại, quyến rũ khó tả.
Lục Khiêm nghe một lúc, nhưng càng nghe càng buồn bực, nhẹ nhàng mở mắt ra.
Cô Hồ nằm cạnh chân ông, nhẹ nhàng cầu xin: “Đêm nay ở lại được không?”
Không người đàn ông nào có thể cưỡng lại người đẹp †rong vòng tay.
Nhưng trong đầu Lục Khiêm lại tràn ngập hình ảnh một cô bé nào đó, dù sắp khóc nhưng lại giả vờ không quan tâm.
Ông nhẹ nhàng đẩy cô Hồ ra, bắt đầu đi giày vào, vẫn nói với giọng điệu trịnh trọng: “Sáng mai sẽ có rất nhiều việc phải làm! Hơi quá sức với tôi!"
Cô Hồ không vui.
Rõ ràng là ông đang tìm lý do...
Lục Khiêm nhéo mặt cô, dỗ dành: "Tôi thật sự rất bận!"
Cô Hồ tức giận đến dậm chân nhưng lại không dám phát tác.
Lục Khiêm đi ra khỏi nhà riêng, thư ký Liêu đã đợi sẵn trên xe, thấy ông ra thì rất ngạc nhiên, hỏi: "Ngài không làm bạn với cô Hồ nữa à?"
Lục Khiêm lên xe, không trả lời.
Một lúc sau, ông đột nhiên hỏi: “Cậu nghĩ vật nhỏ đó có giận tôi không?”
Thư ký Liễu ngẩn người.
Sau đó anh ta mới biết Lục Khiêm đang nói tới ai, liền cười nói: "Vẫn là một đứa trẻ, mấy ngày nữa sẽ quên."
Lục Khiêm nhẹ nhàng mỉm cười.
Phải, một cô bé với bình sữa trong túi, chút say mê này liệu kéo dài được bao lâu?
Ông nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Tới nhà họ Hoắc.”
Đêm khuya.
Hoắc Chấn Đông mới nằm xuống, người hầu đã lên lầu gõ cửa, nói xe của Lục Khiêm ở bên ngoài.
Nói những hai lần thì Hoắc Chấn Đông mới ngồi dậy.
Bà Hoắc cũng mặc quần áo vào nhưng bị chồng ngăn cản, Hoắc Chấn Đông nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên nhóc già họ Lục kia chắc chắn sống không tốt nên nửa đêm mới tới đây tìm xui xẻo!”
Nhưng ông vẫn phải đương đầu.
Cuộc hôn nhân của Hoắc Minh và Ôn Noãn vẫn chưa có kết quả, ông vẫn phải nhường nhịn thằng nhóc già đầu này.
Hoắc Chấn Đông mặc quần áo, đi xuống cầu thang đã thay đổi sắc mặt, trìu mến nói: “Thì ra là cậu bên thông gia, cậu không báo trước cho tôi biết là cậu sẽ đến thành phố B, nếu không tôi làm một bàn chiêu đãi, chào mừng cậu rồi."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!