Ba người không nói chuyện gì trong thang máy. Thư ký Liễu thấy bầu không khí có vẻ kỳ lạ.
Anh ta thầm nghĩ chắc bữa ăn hôm nay không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?
Đúng lúc anh ta đang suy nghĩ thì thang máy dừng lại ở tầng một.
Cố Trường Khanh đứng ở bên ngoài, hắn cũng rất kinh ngạc.
Hắn không nhịn được mỉa mai: “Ồ, hóa ra không trả lời điện thoại của tôi, cũng không nghe lời giải thích của tôi vì đã kiếm được tình yêu mới. Hoắc Minh Châu, ông ta bao nhiêu tuổi? Chắc cũng phải 35 tuổi rồi đúng không? .... Một lão già như vậy có thể thỏa mãn được em sao?"
Hoắc Minh Châu tức giận đến bật khóc.
Cô thực sự rất thích Cố Trường Khanh, chia tay cũng vì hắn nuôi tình nhân bên ngoài.
Hắn có quyền gì mà tra hỏi cô ấy?
Nhưng cô miệng cô chậm chạp, một lúc lâu cũng không tìm được lời nào để phản bác...
Cố Trường Khanh còn muốn nói thêm mấy câu khó nghe.
Lục Khiêm chạm nhẹ hoa văn trên chiếc bật lửa cao cấp, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, ở sau lưng hắn thản nhiên nói: “Dù tôi bao nhiêu tuổi nhưng người phụ nữ nào đi theo tôi cũng sẽ được thỏa mãn! Nhưng Tổng Giám đốc Cố thì chưa chắc, ăn vụng bên ngoài, vê nhà chắc đã thành tôm chân mềm rồi?”
Cố Trường Khanh muốn lên cơn.
Lục Khiêm vuốt thẳng áo sơ mi, hừ nhẹ: "Cố Trường Khanh đúng không? Tôi là cậu của Ôn Noãn, Lục Khiêm!"
Cố Trường Khanh sửng sốt.
Lục Khiêm?
Hóa ra cậu của Ôn Noãn là Lục Khiêm!
Trong chớp mắt, hắn nghĩ lại việc mình đã lừa gạt tình cảm của Ôn Noãn trong bốn năm liền, lợi dụng cô để từng bước đưa Ôn Bá Ngôn vào tù, rồi móc nối với nhà họ Hoắc.
Không ngờ Lục Khiêm ở thành phố C lại là cậu của Ôn Noãn.
Nếu đúng thế thì bốn năm qua hắn đã làm gì vậy chứ? Cố Trường Khanh suy sụp...
Lục Khiêm lo lắng cho Hoắc Minh Châu nên bảo cô theo ông vào phòng.
Vừa vào phòng, Lục Khiêm lập tức nói với thư ký Liễu: "Đi điều tra Cố Thị! Nếu có sơ hở, ngày mai để tổ điều tra đến đó tra xét!"
Thư ký Liễu đã làm việc cùng ông rất lâu, có thể nhìn mặt đoán ý.
Anh ta có thể nhìn ra tâm trạng ngài Lục không tốt, đây tuyệt đối không chỉ tại một người là Cố Trường Khanh, phần nhiều có liên quan đến cô bé này, anh ta cười nói: "Chỉ cần điều tra cẩn thận thì không lo không tìm được gì!"
Lúc này Lục Khiêm mới bình tĩnh lại.
Ông cởi một cúc áo sơ mi, như sực nhớ ra, hờ hững nói: “Cậu tự mình sắp xếp tài xế đưa cô ấy về nhà.”
Bây giờ thư ký Liễu chắc chắn ông đang giận dỗi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!