Vốn dĩ Lục Khiêm định rời đi nhưng ông lại ngồi xuống, rất hứng thú hóng chuyện. Ông nói với thư ký Liễu: “Cậu xem người trẻ tuổi thời bây giờ đi”
Thư ký Liễu là người rất biết cách chọc ông vui.
Anh ta giả vờ giận dôi: “Ngài cũng mới chỉ đầu bốn mươi, còn trẻ lắm!”
Lục Khiêm bật cười.
Đúng lúc này, ước chừng bên kia nói chuyện không hợp ý, có chút xung đột tay chân.
Hoắc Minh Châu không xảy ra việc gì nhưng chiếc túi cô đặt trên ghế đã rơi xuống đất, đồ vật bên trong rơi ra tán loạn.
Bảy tám cái son môi,
Một vài đồ trang sức đáng yêu, đặc biệt có một chú dê con vô cùng dễ thương.
Mấu chốt là còn có một bình sữa rất nhỏ.
Trong lúc nhất thời, không khí trở nên vô cùng vi diệu.
Lục Khiêm rất ngạc nhiên.
Ông biết Hoắc Minh Châu còn lớn hơn Ôn Noãn tận hai tuổi, nhưng sao mà... Cô còn mang cả bình sữa lẫn búp bê theo cùng vậy.
Cô vẫn chưa cai sữa à?
Vì thế, thư ký Liễu lại thấy ông Lục, người đã nhiều năm chưa hề cười, nay lại cong môi nở một nụ cười nhẹ, chưa nói tới việc sung sướng biết bao nhưng nhìn ra được ông đang rất vui.
Đôi mắt Hoắc Minh Châu bị hơi nước che phủ.
Cô cảm thấy rất mất mặt, cắn môi: “Cố Trường Khanh, chúng ta hủy bỏ hôn ước!”
Cố Trường Khanh đang định nói chuyện... Lục Khiêm mở miệng: “Giúp cô ấy nhặt đồ lên đi!”
Bình sữa của cô gái nhỏ cũng không thể để người khác nhìn một cách tùy tiện được.
Thư ký Liễu mỉm cười nói vâng, sau đó cực kỳ tốt bụng giúp cô nhặt lên, còn tri kỷ kéo khóa lại, đặt về chỗ ban đầu...
Hoắc Minh Châu ngơ ngác nhìn Lục Khiêm. Cô bạn Lâm Lăng cũng hóa ngây dại, đây là ai thế, nhìn kiểu gì cũng thấy quá khí phách, hơn nữa người đàn ông này
có khí chất hoàn toàn khác với những người còn lại.
Rõ ràng làn da rất trắng, lịch sự thanh cao nhưng lại mang tới cho người khác cảm giác kính sợ.