Ôn Noãn lại mở tủ đầu giường, lấy ra một cuốn sổ tay từ bên trong, mở ra thì trong đó đầy những ghi chú được đánh dấu bằng bút đỏ, giống như bản sao ở nhà họ Hoắc.
“Hoắc Minh, anh thật không biết xấu hổi”
Hoắc Minh hơi ngượng ngùng, cũng không xuống đài được.
Anh cứ thế bị vợ vạch trần ngay trên giường.
Hơn nữa, anh còn không nhìn ra được suy nghĩ thật của Ôn Noãn!
Mặt Ôn Noãn đỏ bừng, cô cố gắng bình tĩnh nói: “Em đồng ý chuyện của Sở Liên là thật, nhưng cô ta sinh con cần tìm bác sĩ, em sẽ sắp xếp!”
Đương nhiên cô sẽ không ra mặt.
Vì vẫn chán ghét!
Hoắc Minh nằm thẳng lại, đưa tay sờ nhẹ chân cô, hôn: “Tất cả đều nghe ý vợ.”
Ôn Noãn dùng chân đạp lên mặt Hoắc Minh.
Hoắc Minh bắt được, thấp giọng uy hiếp: “Ôn Noãn, đủ rồi! Em muốn trèo lên đầu anh ngồi sao?”
Cô lại dùng chân đạp anh.
Hoắc Minh cũng không cáu kỉnh: “Chân vợ cũng thơm quái”
Đêm đã khuya.
Chuyện tình không tiếp tục nữa, một đêm như vậy thích hợp để nói chuyện nhất, Ôn Noãn dựa vào vai anh, thấp giọng nói: “Vốn dĩ em không định nói cho anh biết, nhưng tối nay anh thẳng thắn như vậy! Hoắc Minh, sau này chúng ta đừng giấu giếm nhau được không? Khôi phục trí nhớ cũng được, quên cũng không sao, miễn là chúng ta ở bên nhau, miễn là chúng ta vẫn yêu nhau thì những chuyện đó có liên quan gì? Sau này, chúng ta sẽ có nhiều ký ức hơn.”
Hoắc Minh nhẹ nhàng sờ môi cô.
Anh cúi đầu, khàn giọng nói: “Nhưng anh vẫn muốn hỏi một câu.”
“Hả?”
Hoắc Minh hoàn toàn ôm cô vào lòng, giọng khàn khàn gợi cảm: “Trước đây, anh “làm” em thế nào?”
Ôn Noãn:... Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!
Đêm nay, họ nói chuyện với nhau rất muộn, cuối cùng Ôn Noãn cũng không biết mình thiếp đi khi nào.
Sáng sớm.
Cô tỉnh dậy, một bông hồng tươi đọng sương sớm được đặt bên gối.
Ôn Noãn mỉm cười. Cô nhẹ nhàng cầm lên, khẽ ngửi.
Dưới tầng truyền tới tiếng động khe khẽ và mùi thức ăn, chắc Hoắc Minh đang làm bữa sáng.
Ôn Noãn đứng dậy cầm lấy cuốn sổ tay. Thật ra cô đã sớm phát hiện anh vẫn chưa khôi phục trí nhớ, nhưng cô không cưỡng lại được Hoắc Minh, hơn nữa Hoắc Tây và Doãn Tư cũng cần một người bố...
Điện thoại reo lên, là số lạ.
Nhưng Ôn Noãn nhận ra là của Sở Liên, cô nhẹ nhàng nghe máy, bình tĩnh nói: “Anh ấy đã nói hết với cô?”
Bên kia, Sở Liên ừ một tiếng.
Im lặng hồi lâu, Sở Liên thấp giọng nói: “Bà Hoắc, thật ra tôi có tình cảm với luật sư Hoắc, nhưng người đàn ông như anh ấy sẽ không thuộc về tôi! Cảm ơn bà đã bằng lòng giúp tôi!”
Thật sự Ôn Noãn không thể nào buông bỏ.