Hoắc Minh cúi đầu nhìn mình, sau đó tựa vào cửa sổ phòng bếp rít xong một điếu thuốc, rồi mới nói: "Anh qua xem bọn nhỏ!"
Ôn Noãn sắp xếp bàn ăn ngay ngắn. Hoắc Minh ôm Doãn Tư, cho cậu bé bú sữa.
"Bác sĩ nói thằng bé cần phải giảm cân." Hoắc Minh ôm con, ánh mắt đong đầy yêu thương: "Vài hôm nữa mang thằng bé đi kiểm tra sức khỏe nhé."
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Hoắc Minh cho con bú sữa xong thì đặt cậu bé vào nôi rồi nhanh chóng thay tã cho cậu bé.
Tiểu Hoắc Tây nhận lấy chiếc tã nặng trịch, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó hết cả lên.
"Hoắc Doãn Tư, em tiểu cũng nhiều quá hai"
Ôn Noãn cười rộ lên, lơ đãng ngước mắt, chỉ thấy Hoắc Minh đang nhìn cô, trong đôi mắt đen láy nhiễm một chút trong trẻo chín muồi của người đàn ông trưởng thành.
Cơm nước xong, hai người thu xếp ổn thỏa cho hai đứa nhỏ.
Ôn Noãn tiễn Hoắc Minh rời đi.
Đêm khuya, hai người sóng vai nhau đi dạo trên con đường nhỏ trong biệt thự, tăng thêm bầu không khí lãng mạn.
Hoắc Minh nắm tay Ôn Noãn, nhẹ giọng nói: "Trước kia Hoắc Tây tự mình tắm rửa, sao gần đây lại để cô giúp việc thế? Ôn Noãn, trẻ con phải học cách tự lập chứ?"
Tuy rằng anh đang thương lượng với cô, nhưng trong giọng nói không hề có ý trách móc nào, chỉ có thể nhận ra sự trìu mến ẩn chứa.
Như thể tất cả các người chồng trên thế giới đều đối xử với vợ mình như vậy.
Ôn Noãn cũng sẵn sàng thảo luận chuyện này với anh, hai người đứng dưới tàng cây anh đào, cô thấp giọng nói: "Gần đây con bé có hơi dính người."
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú.
Bốn phía tối tăm thăm thẳm, hai người đứng cạnh nhau nhưng thật ra cũng không thấy quá rõ mặt nhau.
Chỉ là trong đáy mắt Ôn Noãn, có ánh sáng.
Hoắc Minh tiến lên một bước, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô: "Ôn Noãn, là tại anh sao? Bởi vì thiếu sót của anh...
Một người phụ nữ một mình nuôi hai con, lại còn phải quản lý cả một tập đoàn.