Sáu giờ tối là giờ tan tầm cao điểm của tập đoàn Tây Á.
Hoắc Minh thờ ơ đứng giữa đại sảnh, thản nhiên khoanh tay đứng đó, cả người toát ra vẻ kiêu ngạo khiến cho nhân viên nữ nào ra vào cũng đỏ mặt, theo thói quen gọi một tiếng: "Tổng Giám đốc Hoắc!"
Hoắc Minh cười nhạt.
Lúc này, Ôn Noãn mới ra khỏi thang máy, bên cạnh là trợ lý Từ.
Thấy Hoắc Minh, Ôn Noãn hơi giật mình, nhưng cô không muốn bị người ngoài chê cười, bèn chậm rãi đi sang, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Hoắc Minh nhìn cô rất chăm chú.
Một lát sau, anh mới nhẹ giọng trả lời: 'Hôm nay là sinh nhật Hoắc Tây, em quên rồi sao?"
Anh vừa nói xong liền cầm lấy áo khoác trong tay trợ lý Từ, chủ động giành quyền thống trị trên mảnh đất Ôn Noãn rồi đến bãi đỗ xe, hôm nay anh vẫn lái chiếc Cullinan kia.
Ôn Noãn ngồi vào ghế phó lái, suy nghĩ rồi nói: 'Mời ba mẹ và Minh Châu cùng ăn một bữa cơm đi!"
Hoắc Minh chậm rãi thắt dây an toàn.
"Hôm khác đi! Hôm nay anh đã hứa sẽ làm bánh sinh nhật với Hoắc Tây rồi!"
Ôn Noãn không nói thêm gì nữa, nghiêng người nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài màu nâu trà của mình, da cô bình thường đã rất trắng rồi, hôm nay lại mặc một chiếc váy rất tôn da, trông cực kỳ xinh đẹp.
Hoắc Minh không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Xe khởi động, bởi vì đang giờ cao điểm tan tầm nên xe chạy rất chậm.
Anh nhìn con đường phía trước xe, thản nhiên hỏi: "Sao hôm đó em lại đi trước vậy?"
"Có chút việc!" Ôn Noãn có chút giấu diếm. Hoắc Minh trâm giọng cười.
Qua một lúc lâu, anh mới vô liêm sỉ mà nói: "Sáng dậy anh đã định bù đắp cho em, thế mà em đã bỏ đi mất rồi. Anh nằm trên giường như vậy rất lâu, thật sự khó chịu lắm đấy,
Đề tài này, Ôn Noãn xấu hổ không tiếp lời nổi.
Khuôn mặt non mịn của cô dần ửng hồng, nếu có ai khác nhìn thấy đều sẽ phải mê đắm.
Hoắc Minh thỉnh thoảng lại nhìn cô trong lúc đèn đỏ, anh nghĩ người phụ nữ như Ôn Noãn, sẽ có rất nhiều đàn ông muốn cưới cô về nhà...
Biệt thự.
Dì Nguyễn đến sớm, đang ở phòng bếp nấu mì với Hoắc Tây, Tiểu Hoắc Tây tài cao mà gan cũng lớn, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng phải biến thành vai hề.
Ôn Noãn rất vui vẻ, bước tới ôm dì Nguyễn một chút: "Mẹ!"
Dì Nguyễn liếc mắt nhìn Hoắc Minh một cái, mỉm cười nói: "Hoắc Minh nhờ người đón mẹ đến đây! Hôm nay chúng ta làm tiệc sinh nhật cho Tiểu Hoắc Tây, người một nhà phải cùng trải qua sinh nhật chứ."
Ôn Noãn nghe hiểu ý bà ấy.
Cô ừm một tiếng, sau đó liền lên lầu thay quần áo, xuống lầu làm bánh ngọt cho Hoắc Tây.
Cô khá am hiểu việc này, nhanh chóng làm khuôn bỏ vào lò nướng. Chờ phôi đã được nướng xong, Tiểu Hoắc Tây bắt đầu nháo nhào đòi muốn tự mình bóp túi bơ.
Tiểu Hoắc Tây vẽ ra hai người lớn và ba đứa nhóc.