Sáng sớm, Ôn Noãn tỉnh lại.
Cô hoảng hốt không thôi, tưởng như mình đang chìm trong một giấc mơ.
Trong cơ mơ, Hoắc Minh khôi phục trí nhớ, anh dịu dàng nói: "Ôn Noãn, anh về rồi đây!"
Ôn Noãn ngồi dậy. Vươn tay lần mò, khóe mắt trào ra dòng lệ lạnh buốt.
Trước cửa phòng ngủ, Hoắc Minh bưng bữa sáng, thấy cô khóc thì khàn giọng nói: "Sao lại khóc rồi?"
Anh bước tới đặt bữa sáng lên đầu giường, sờ trán cô kiểm tra: "Hết sốt rồi!"
Ôn Noãn nhìn thẳng vào anh.
Mũi cô hơi phiếm hồng, trông đáng thương cực kỳ, khiến người đàn ông xót xa không thôi, Hoắc Minh cúi đầu nói: "Đừng nhìn anh như vậy, anh sợ mình không nhịn được mất."
Cánh môi Ôn Noãn run run, cuối cùng cũng không có can đảm hỏi thẳng.
Một lát sau, cô mới bình tĩnh lại một chút: "Sao anh lại ở đây?"
Hoắc Minh dựng một cái gối sau lưng cô, bưng cháo. cho cô ăn, nhưng Ôn Noãn lại không chịu động đến, nuốt được mấy miếng bỗng nhớ ra bản thân chưa đánh răng...
Biểu cảm trên mặt cô có chút đáng yêu.
Hoắc Minh không nhịn được mà vươn tay ra, nhéo nhéo má cô: "Tình huống đặc biệt nên anh mới tha cho em đấy!"
Ôn Noãn lắc đầu: "Không có khẩu vị."
Cô vẫn muốn hỏi tại sao anh lại ở đây...
Hoắc Minh nghiêng người về phía cô, gương mặt anh tuấn sát lại rất gần cô, gần đến mức hô hấp giao hòa rối loạn, con ngươi màu đen của anh nhìn cô chăm chú, giọng điệu dịu dàng đến lạ thường: "Ly hôn à? Ốm thành thế này mà còn muốn chịu một mình!"
Ôn Noãn muốn tránh đi, lại bị anh giữ từ phía sau, một bàn tay nhẹ nhàng giữ lấy eo cô.
Chậm rãi vuốt ve.
Không phải ham muốn tình dục, chỉ là muốn chiếm hữu cô.
Anh vừa đẹp trai, lại trêu chọc dịu dàng như thế, nói thật Ôn Noãn cũng không cưỡng lại nổi, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Tôi có thể để người khác chăm sóc mình."
"Hạ Như Lâm? Hay là tên ... họ Bạch kia?... Ôn Noãn, trong lòng em có bọn họ không, nếu có tại sao em lại từ chối bọn họ?”