Một tay Hoắc Minh đang giữ tay lái.
Một tay áp di động vào tai, bên kia truyền đến giọng nói của Ôn Noãn: "Hoắc Minh, anh đang đến chỗ mẹ tôi sao?"
'Ừm!'
Giọng điệu của anh dịu dàng hơn vài phần, không hề có dáng vẻ quát tháo như tối hôm qua.
Ôn Noãn đắn đo mãi, cuối cùng cũng nói thẳng với anh: “Chúng ta ly hôn rồi, anh đừng quấy rầy bà ấy."
Hoắc Minh nở một nụ cười rất nhạt.
Anh hỏi lại: "Sao vậy, ly hôn rồi không được về thăm mẹ vợ cũ sao? Anh thấy mẹ rất vui khi gặp anh đấy chứ."
Anh ngang ngược như vậy, Ôn Noãn cũng hết cách với anh.
Một lúc lâu sau, cô mới yếu ớt nói: "Đi đi! Anh vui là được!"
Cô đang định cúp máy thì Hoắc Minh vội vàng nói: "Chuyện tối hôm qua, xin lỗi eml"
Ôn Noãn không nói gì.
Giọng nói của Hoắc Minh càng lúc càng trầm thấp dịu dàng: "Anh chỉ là thấy cây Morning Dew kia nên nhất thời cầm lòng không được thôi, chúng ta từng làm trên đó rồi, phải không?"
Ôn Noãn ngẩn người.
Anh nói từng làm...
Anh nghe tiếng thở gấp dồn dập trong di động, không khỏi khế cười: "Quên rồi sao? Vào đêm Giáng sinh đó!"
Những ngón tay cầm di động của Ôn Noãn siết chặt đến trắng bệt.
Cô bỗng cúp điện thoại...
Mới cúp xong di động lại vang lên, cô tưởng đâu là Hoắc Minh nên không định bắt máy.
Nhưng điện thoại cứ vang lên mãi. Cô nhìn lại, vậy mà là Bạch Vĩ.
Ôn Noãn hơi áy náy, vội vàng nghe điện thoại: "Bạch ViI Xin lỗi!"
Bạch Vi giả vờ oán giận: "Cậu làm gì nấy giờ thế, tớ gọi cháy máy luôn rồi cậu mới nghe là sao!... Ra ngoài uống một ly đi!"
Ôn Noãn cũng đang định chia lợi nhuận nửa năm qua cho cô ấy nên đồng ý ra ngoài.
Nửa tiếng sau, Ôn Noãn bước vào một quán bar nổi tiếng.
Nơi này trông cũng không tệ, Bạch Vi yêu cầu một gian phòng riêng nhỏ cho hai người, quang cảnh vô cùng tốt, có thể nhìn cảnh đêm của cả nửa thành phố B.
Ôn Noãn đưa tấm séc cho Bạch Vi.
Bạch Vi nhìn mặt trước, con số ghi trên đó còn nhiều hơn cô tưởng.
Cô ấy cực kỳ ngạc nhiên: "Chu Mộ Ngôn tài thật đấy!"
Ôn Noãn nhấp một ngụm cocktail, cười nhạt: "Giờ đang là mùa Giáng Sinh, thỉnh thoảng Mộ Ngôn cũng qua chỉ điểm cái này cái kia!"
Bạch Vi nhớ lại con sói nhỏ kia, cảm thấy thật đáng tiếc.
Cô ấy lại nói sang chuyện ngôi sao tên Bạch Tuân kia: "Người kia cũng tốt lắm đó! Tớ hỏi thăm giúp cậu rồi, sinh hoạt cá nhân rất sạch sẽ, bối cảnh gia đình cũng trong sạch, cậu thật sự không suy nghĩ thử sao?"
Ôn Noãn nghịch nghịch chén thủy tinh, nhẹ lắc đầu.
Cô nhìn ra ngoài cửa kính sát đất, thấy những con phố phồn hoa nhộn nhịp, thấy ánh đèn neon lập lòe khắp chốn,
khóe mắt dân ẩm ướt.
Bạch Vi đoán được Ôn Noãn đang nghĩ đến ai, thở dài trong lòng.
Người Ôn Noãn thích,
Trước giờ chỉ có Hoắc Minh...
Để làm dịu bầu không khí, Bạch Vi giả vờ giận dỗi: "Kể từ lúc cậu tiếp quản Tây Á, tớ hẹn cậu mười lần mà cậu chỉ chịu ra ngoài đúng một lần!"
Ôn Noãn khẽ cười: "Tớ phải chăm sóc Hoắc Tây và Doãn Tư."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!