Tựa vào phía trước cây dương cầm
Sức sống tươi trẻ, tháng năm lặng lẽ!
Hoắc Minh lằng lặng nhìn bức ảnh kia.
Kiều An đã chết, lúc này nhìn lại cho dù đã không còn cảm giác tốt đẹp như thời niên thiếu nhưng anh vẫn có chút thổn thức...
Ôn Noãn không có nhìn ảnh, trực tiếp ngồi xe đi về. Lúc ngồi trên xe, cô gọi điện cho Lục Khiêm.
Không ngờ được Lục Khiêm cũng đang ở thành phố B, ông ấy ở đây cũng vì vụ án của Hoàng Duy Đức.
Lục Khiêm nghe ra được Ôn Noãn có vẻ kiêng kị.
Ông ấy hạ giọng nói: “Gã họ Hoàng khá hoang dâm, bên phía cậu đã bắt đầu sắp xếp người tiếp cận gã, chỉ cần gã cắn câu là có thể nắm được chứng cứ, sau đó nhốt gã ở trong tù cả đời.”
Trong lòng Ôn Noãn cảm thấy an tâm hơn một chút.
Cô trở về biệt thự, vừa mới xuống xe, xe của Hoắc Minh đã theo sát tới đây.
Ôn Noãn đỡ cửa xe, nhìn anh từ trong bóng tối.
Sau một lúc lâu cô mới lạnh lùng nói: “Muộn lắm rồi, sau này cố gắng tới vào ban ngày đi!”
Giọng nói của Hoắc Minh mang theo chút mỏi mệt: “Đi thành phố H một chuyến nên về muộn, vừa mới trở về, anh muốn nhìn Hoắc Tây một chút.”
Ôn Noãn nghĩ đến lúc vừa mới gặp anh.
Anh... mới xuống máy bay mà đã tới tham dự lễ công chiếu sao?
Nhưng giờ anh nói muốn tới thăm con, cô cũng khó nói gì thêm: “Anh nói nhỏ một chút, có lẽ Hoắc Tây đã ngủ rồi!”
Hai người đi vào biệt thự.
Mới đi vào đã nhìn thấy một cây dương cầm lớn đặt trong đại sảnh biệt thự, Hoắc Minh hơi giật mình...
Anh tỏ vẻ tùy tiện hỏi: “Chuyển đàn tới đây rồi sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!