Anh nhớ nhung nhiệt độ cơ thể cô nên nằm xuống bên cạnh, khế khàng ôm cô vào lòng.
Ôn Noãn không tỉnh. Đã lâu rồi cô không được ngủ ngon... Đến khi cô mở mắt ra đã thấy hoàng hôn buông xuống.
Cô ngồi dậy, nhìn thấy chăn trên người, còn Hoắc Minh thì tựa vào cửa lắng lặng nhìn cô chăm chú.
Là anh đắp chăn cho cô?
Ôn Noãn dùng ngón tay vuốt lại mái tóc dài, giọng nghẹn lại: “Cảm ơn!” Chung quy cô vẫn không muốn ở một mình với anh, nhớ đến người dưới tầng...
“Cậu đã về thành phố C.” Giọng Hoắc Minh nhàn nhạt.
Lúc này, sắc trời đã trễ.
Doãn Tư có người chăm sóc cẩn thận, Tiểu Hoắc Tây thì vui vẻ chơi đùa với Thước Thước.
Còn cô thì đang ở trong nhà Hoắc Minh, giờ phút này anh có ảo giác rằng bọn họ còn chưa ly hôn.
Cô vẫn còn là vợ anh.
Ôn Noãn không muốn cho anh ảo tưởng nên đối xử rất lạnh lùng, trừ chuyện của hai đứa trẻ, những vấn đề tình cảm khác nhất quyết không trả lời!
Hoáắc Chấn Đông giữ cô lại dùng bữa tối.
Ôn Noãn không tiện từ chối, nhưng cơm nước xong là cô xin về ngay...
Hoắc Chấn Đông trừng con trai: “Hoäc Minh, con đưa bọn họ về!”
Hoắc Minh lập tức đứng dậy, cầm theo chìa khóa xe.
Ôn Noãn đang ôm Doãn Tư, anh nhận lấy Doãn Tư rồi nhẹ giọng nói: “Em dắt Hoắc Tây đi! Thằng nhóc này nặng thật!”
Ôn Noãn không từ chối.
Hoắc Minh kéo Doãn Tư trong lòng cô qua.
Không biết vô tình hay cố ý mà anh xoa nhẹ qua người cô, không khỏi giương mắt nhìn cô... Ôn Noãn không phản ứng lại, chỉ cẩn thận đặt con trai vào tay anh.
Sau khi lên xe, Hoắc Minh lại đưa Doãn Tư cho cô ôm.
Anh nhìn gương chiếu hậu chăm chú, giọng thật trâm: “Thắt chặt dây an toàn!”
Ôn Noãn ôm đứa nhỏ không tiện đeo nên anh nghiêng người qua giúp đỡ... Có lẽ là do bâu không khí không tệ lắm nên Tiểu Hoắc Tây lắc lư cái đầu nhỏ, vui vẻ nói: “Tuần tới trường mầm non của con có ngày mở cửa, tất cả bố mẹ đều phải tham gial”
Tuy cô bé còn nhỏ nhưng vẫn biết ly hôn là gì.
Thế nhưng cô bé cảm thấy bố vẫn còn thích mẹ, mẹ đối xử với bố cũng nhỏ nhẹ.
Bọn họ ly hôn cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến Hoắc Tây.
Tiểu Hoắc Tây nói xong, Hoắc Minh cười yếu ớt: “Bố mẹ sẽ cùng đi!”
Anh nói xong cũng chẳng được tự tin, nhìn Ôn Noãn một cái.
Ôn Noãn cụp mắt nhưng không phản đối.
Ít nhiều gì Hoắc Minh cũng cảm thấy bọn họ rất có hy vọng tái hợp, Ôn Noãn chỉ đang giận dỗi, giờ anh và Sở Liên đã không còn dây dưa nữa, cũng không có những chuyện linh tinh khác...
Cuối cùng cô sẽ hết giận thôi!
Sau đó bọn họ cùng nhau tham gia hoạt động của trường mầm non, còn được hạng nhất.
Tiểu Hoắc Tây trái nắm tay bố, phải nắm tay mẹ, vô cùng vui vẻ!
Lúc trở về, Hoắc Tây không đi cùng mà được Hoắc Chấn Đông đón đi.
Hoắc Minh đứng cạnh xe, không nhịn được nói: “Chúng †a ra ngoài ăn gì nhé?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!