Sáng sớm ngày hôm sau, Doãn Tư xuất viện. Ôn Noãn tự thu dọn đồ đạc, hơi cong eo xuống.
Vòng eo kia thon gọn mảnh mai, sống lưng cong nhẹ đầy quyến rũ...
Anh còn nhớ rõ cảm xúc khi bàn tay mình xoa nắn vòng eo ấy.
Đứa trẻ đã được bảo mẫu đưa ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ, Hoắc Minh có vài lời muốn nói với Ôn Noãn...
Bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên đôi vai gầy của cô, thấp giọng hỏi: “Ôn Noãn, nếu anh khôi phục trí nhớ, chúng ta còn có khả năng nữa không?”
Anh dứt lời, cơ thể Ôn Noãn rõ ràng khựng lại một chút, cô không trả lời được câu hỏi này.
Nếu cô nói có, chắc chắn là cho anh hy vọng.
Nhưng nếu cô nói không, vậy lại mâu thuẫn với suy nghĩ trong lòng mình...
Cô im lặng rất lâu, Hoắc Minh đã biết đáp án.
Anh khẽ vuốt ve vai cô, nhẹ nhàng bỏ qua: “Anh đi làm thủ tục xuất viện!”
Hoắc Minh rời đi.
Ôn Noãn nhìn đồ vật trong tay, ngẩn ngơ một lúc lâu...
Sau khi trở về biệt thự, Tiểu Doãn Tư hồi phục rất tốt.
Một tháng sau, Ôn Noãn dành phần lớn thời gian để chăm sóc đứa trẻ, rất nhiều tài liệu đều được Hạ Như Lâm và trợ lý đưa đến tận nhà.
Hoắc Minh cũng đến thường xuyên, thỉnh thoảng còn tình cờ gặp Hạ Như Lâm.
Anh nhận ra, Hạ Như Lâm thích Ôn Noãn.
Có lẽ là do sự kiêu hãnh của đàn ông quấy rối, anh chưa từng chất vấn... Chỉ thường xuyên đến chơi với Hoắc Tây và Doãn Tưt
Anh tới rất thường xuyên, thậm chí thời gian chơi với bọn trẻ của anh còn nhiều hơn cả trước khi ly hôn.
Ôn Noãn cũng không từ chối việc anh tới thăm bọn trẻ, chỉ là cô không cho anh cơ hội!
Anh thường xuyên tặng cô những món quà nho nhỏ.
Có khi là đi công tác mua về, hoặc có khi là trùng hợp thấy món đồ đó hợp với cô...
Ôn Noãn cho tất cả vào ngăn kéo khóa lại!
Hôm nay, cô và Hạ Như Lâm bàn bạc chuyện công việc xong, tiễn anh ta rời đi.
Đến khi cô quay lại căn Thấu Thiên Tích đơn lập, Hoắc Minh vẫn còn đang ở đó, anh ngồi trên sô pha đọc tạp chí kinh tế, thoải mái như thể đang ở nhà của mình.