Ôn Noãn không nhận điện thoại của anh.
Hoắc Minh lại gọi điện cho lão Triệu, lão Triệu đang dựa vào xe hút thuốc, nghe anh hỏi vậy thì thản nhiên nói: "Mợ đang ở nghĩa trang, hình như là muốn đào cái gì đó lên!"
Nghĩa trang...
Hoắc Minh cầm chìa khóa xe, vội vàng xuống lầu, lúc lên xe chạm vào vô lăng, anh cảm thấy trong lòng run rẩy, không biết Ôn Noãn đến nghĩa trang làm gì, nhưng anh có
linh cảm việc này cực kỳ quan trọng!
Anh cũng không biết bản thân muốn gì sau khi đọc quyển nhật ký!
Giờ phút này, anh chỉ muốn ngăn cô lại!
Tháng ba, mùa xuân.
Những bông hồng Hoắc Minh trồng cho Ôn Noấn còn chưa nở rộ.
Nghĩa trang nhà họ Hoắc, sạch sẽ yên tĩnh nhưng lạnh lẽo vắng lặng.
Ôn Noãn mặc một chiếc áo bành tô màu trắng, lắng lặng đứng trước bia mộ bằng đá, mặc niệm cho tình yêu khi xưa của mình.
Hoắc Minh & Ôn Noấn.
Hồi lâu sau, cô nhẹ giọng nói: "Minh, em xin lỗi, em phải nuốt lời rồi!
Cô buông tay rồi, không thể đợi được nữa!
Nhưng cô vẫn luôn nhớ rõ, cô và anh từng yêu nhau... Có lẽ, tình yêu trong kí ức của cô mới là thứ tốt đẹp cần bảo vệ, chứ không phải là cố gắng mơ mộng thay đổi một người đàn ông không yêu mình.
Khóe miệng Ôn Noãn hiện lên nụ cười yếu ớt.
Minh, em về rồi đây...
Từ nay về sau, em chỉ trông coi anh, giữa chúng ta không còn người nào khác!
Cô dời bia đá sang một bên, lấy chiếc nhẫn kim cương ở bên trong ra, sau nhiều năm ngủ say, chiếc nhẫn kim cương vẫn sáng trong, rực rỡ chói mắt như cũ...
Ôn Noãn rưng rưng nước mắt.
Cô nhẹ nhàng đeo nhẫn kim cương vào ngón tay đeo nhẫn mảnh khảnh của mình.
Minh, em về rồi đây!
Trước cửa nghĩa trang, Hoắc Minh dừng xe, nhảy ra ngoài.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!