Sắc mặt Ôn Noãn trông cực kỳ tái nhợt, nhưng biểu tình lại thản nhiên bình tĩnh: "Ký tên đi!"
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm.
Một lúc lâu sau, anh mới nhẹ tay khép cửa lại, từ từ đi tới cầm tập tài liệu kia lên, thấp giọng nói: "Ôn Noãn... Chuyện ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, anh hứa với em, cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Hoắc Tây nữa!"
Ôn Noãn hơi nhếch môi, cười lạnh.
Lời hứa của anh, cô không còn muốn nghe thêm một lần nào nữa!
Bây giờ, cô chỉ muốn bảo vệ con mình mà thôi...
Cô vẫn bình tĩnh, đáp: "Ký đi, chờ tình trạng của Hoắc Tây ổn định hơn một chút, tôi và hai đứa nhỏ sẽ dọn ra ngoài!"
Thật ra, Ôn Noãn vẫn cảm thấy buồn bực, khó chịu trong lòng.
Lúc trước, khi cô chuyển đến đây, ít nhiều vẫn mang theo hy vọng.
Cô những tưởng khi trong một gia đình lớn như bây giờ, Hoắc Minh có thể cảm nhận được thế nào là tình cảm gia đình, nhưng có lẽ cô đã sai ngay từ lúc bắt đầu. Đáng ra, cô nên hết hy vọng từ năm ngoái rồi, khi anh bỏ lại người thân trong nhà mà đi cứu Sở Liên.
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, thấy khóe mắt ươn ướt của cô.
Tài liệu trong tay anh bị ném xuống bàn trà.
Anh vào phòng thay đồ để thay quần áo, nhưng tìm nửa ngày cũng chẳng tìm ra thứ gì mặc được!
Cuối cùng, anh đứng ở trong đó, nói chuyện với Ôn Noãn bên ngoài: "Em nghĩ rằng anh không có chút tình cảm nào với em, nhưng Ôn Noãn à... Nếu anh thật sự không thích em, thì làm sao anh có thể quay lại với eml"
Anh vẫn không chịu ly hôn, không chịu ký tên!
"Ôn Noãn, không phải em yêu anh sao?"
Ôn Noãn bình tĩnh trả lời: "Yêu thì có tác dụng gì! Hoắc Minh, tôi chỉ muốn sống những tháng ngày yên ổn mà thôi!"
Hoắc Minh đang thay áo sơ mi, bỗng giật mạnh áo ra, ném sang một bên rồi mặc áo khác.
Anh lặp lại vài lần như vậy, cuối cùng cũng ra khỏi phòng thay đồ.
Anh nhìn cô, dịu giọng nói: "Anh sẽ không đồng ý ly hôn!"
Ôn Noãn cụp mắt cười nhạt: "Kiểu gì tôi cũng sẽ tìm được cách thôi! Hoắc Minh, anh không chịu ký thì đừng
trách tôi xuống tay với người thương của anh!"
Hoắc Minh cười lạnh: "Cô ta không phải, em mới là người anh thích!"
Ôn Noãn giêu cợt. Trò đùa này, chẳng buồn cười chút nào.
Cô xoay người rời đi, không thèm ngoảnh đầu lấy một lần, cách cửa bị đập mạnh vang lên tiếng "rầm' nặng nề...
Trước khi rời đi, Hoắc Minh ghé qua thăm Doãn Tư, người giúp việc đang cho Doãn Tư bú sữa, anh không nhịn được mà hỏi: "Không phải sáng nay Ôn Noấn đã cho thằng bé bú rồi sao?"
Thứ kia của cô vẫn rất nở nang.
Lớn đến mức Tiểu Doãn Tư uống không hết.
Vẻ mặt người giúp việc trông không tốt lắm, nhỏ giọng thưa: "Đêm qua mợ Hoắc bỗng nhiên mất sữa, một giọt cũng không có, không biết đã xảy ra chuyện gì!"
Hoắc Minh rõ ràng giật mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!