Động tác của Hoắc Minh cứng đờ.
Một lúc sau, anh ngước mắt lên nhìn cô: “Tình cờ gặp mà thôi, cho cô ấy quá giang một đoạn!”
Ôn Noãn mặc lại đồ ngủ.
Cô dùng ngón tay thon dài khéo léo cởi hai cúc áo sơ mi của anh, khiến khuôn mặt anh hơi ửng đỏ.
Son môi màu hồng cam, một màu rất tâm cơ.
Hoắc Minh cau mày: “Ngồi cùng một xe, nhưng tài xế cũng ở trên xe, anh còn có thể làm gì?”
Anh cũng không thích trên người dính mùi hương của phụ nữ, từ từ cởi từng nút áo, sau đó cởi hẳn áo ra ném thẳng vào thùng rác.
Anh quay lại nhìn Ôn Noấn: “Anh không ngoại tình!”
Ôn Noãn cảm thấy mình đã không buồn nổi giận nữa.
Cô lặng lẽ ngồi đó, đôi mắt ươn ướt, bình tĩnh nói: “Ừ, anh không làm gì cả! Anh chỉ giúp cô ta lấy lại tư cách sinh viên, thuê một căn hộ cho cô ta, trả học phí còn tìm một
công việc tốt cho cô ta thôi!"
"Hoắc Minh, những việc này có khác gì nuôi bồ nhí không?”
Hoắc Minh cau mày: “Anh không có ý định đó!”
Ôn Noãn không muốn nhìn thấy anh nữa.
Cô đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn màn đêm bên ngoài, lẩm bẩm: “Hoắc Minh, anh cho phép cô ra đến gần anh, anh cho phép cô ta khiêu khích vợ hợp pháp của anh! Anh và cô ta đã sớm làm chuyện quá phận rồi!"
"Nếu hôm nay không có tài xế ở đây thì sao!"
"Anh sẽ tiến thêm một bước khảo nghiệm bản thân. Anh sẽ cùng cô ta đến căn nhà thuê của cô ta, để cô ta ân cần cởi áo khoác của anh. Anh sẽ dung túng cho hành động thân mật của cô ta, để cho cô ta hôn anh, nếu cảm giác thoải mái sẽ để cô ta làm tình nhân, trở thành... thế thân của Kiều An!”
Hoắc Minh đang hút thuốc, tàn thuốc làm bỏng ngón tay anh.
Một lúc sau anh mới nói: “Ôn Noãn, sao em phải nói khó nghe như vậy!”
Ôn Noãn không tranh cãi với anh.
Cô chỉ nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Sự thật luôn khó nghe! Hoắc Minh, tối nay anh có thể về nhà chỉ vì tôi và anh đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh. Nếu mối quan hệ của chúng †a bình thường trở lại, liệu anh có như vậy không."
Ôn Noãn như moi tim ra mà nói, trái tim cô đau quá.
Lời nói thật không bao giờ dễ nghe!
Hoắc Mình uống hơi nhiều, hơi đau đầu.
Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Ôn Noãn, cảm thấy tối nay không có chuyện gì để nói, anh vuốt trán nói: "Ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp! Em đi ngủ sớm đi!"
Ôn Noãn vẫn đứng yên.
Nhưng khi anh cầm vào nắm cửa, cô nhẹ giọng nói: "Đem áo sơ mi của anh theo đi!"
Hoắc Minh đã bỏ lỡ quá nhiều, bóng lưng của của cô giờ đây chỉ còn vẻ xa cách.
Anh không khỏi tự hỏi: Cô có thực sự từng yêu anh sao?
Họ thật sự từng yêu nhau sao?
Hoắc Minh rời đi, Ôn Noãn chậm rãi đi về phía ghế sô pha ngồi xuống.
Cô vuốt ve cuốn tiểu thuyết vừa đọc, trên mặt không có nhiều biểu cảm, thực ra từ lúc Hoắc Minh nhúng tay vào
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!