Cô ta đưa trái cây cho anh, tay duỗi thẳng tắp, vươn dài ra.
Hoắc Minh không nhận.
Anh không được vui cho lắm, đáng lẽ anh đang được ôm Ôn Noãn thoải mái hưởng thụ, bỗng nhiên lại bị người ta cắt ngang, đi xuống lầu mới phát hiện là Sở Liên.
Ánh mắt của cô ta, hành vi của cô ta... Hoắc Minh không thể nào không nhìn raI
Anh ngồi đối diện cô ta, kêu người hầu đưa mình một ly cà phê đen, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tôi nghĩ rằng tôi phải nói rõ với cô một điều! Cô không cần cảm ơn, cũng chả cần tặng quà năm mới! Sau này đừng tới nữa, cũng đừng tìm gặp vợ tôi! Cô ấy không vuil”
Sở Liên hoảng sợ: “Cô ấy nói với anh sao?”
Hoắc Minh uống lên non nửa ly cà phê, nhẹ nhàng bâng quơ: “Nói cái gì?”
Sở Liên hơi khó chịu.
Tình cảm của cô ta, người đàn ông trước mặt biết rõ, nhưng anh lại không để trong lòng.
Anh đồng tình với cô ta một phần là vì khuôn mặt này.
Cô ta rất muốn tiến thêm một bước bày tỏ cảm xúc nhưng người đàn ông trước mặt đã có vẻ mất kiên nhẫn, cô ta chỉ nhẹ nhàng cắn môi, giọng nói mang theo chút run rẩy: “Tôi không có ý gì khác, luật sư Hoắc tôi đi trước... Sau này tôi sẽ không đến quấy rầy anh nữa, cũng sẽ không quấy rầy vợ anh!”
Nói xong cô ta đứng dậy, che miệng rời đi, nhìn có vẻ như đang khóc.
Ôn Noãn đứng ở lầu hai nhìn thấy hết tất cả.
Cô lắng lặng nhìn Sở Liên nghênh ngang bước vào nhà tựa như Kiều An của nhiều năm trước.
Điểm khác biệt chính là Sở Liên rất thông minh, cô ta không tùy hứng giống như Kiều An, cô ta... biết tiến biết lùi, cũng biết ưu điểm của mình.
Đúng là một trà xanh thông minh!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!