Như thế chắc chắn là bị bệnh rồi!
Tiểu Hoắc Tây lấy một cái lọ nhỏ ra, đổ hai viên màu sắc: “Bố uống thuốc đi!”
Hoắc Minh nhìn cái lọ. Kẹo cầu vồng!
Mấy loại đồ ngọt rác rưởi này, tất nhiên là anh không chịu ăn...
Hoắc Tây nước mắt lưng tròng như sắp khóc tới nơi, đáng thương như một con cún nhỏ.
Vẻ mặt Hoắc Minh càng thêm cứng ngắc.
Anh không nð, cắn răng nuốt hai viên kẹo xuống, mùi vị ngọt ngào xông lên, khá ổn.
Tiểu Hoắc Tây sờ đầu anh: “Bố ngoan quái”
Chung quy cô bé vẫn khát khao tình cha!
Hoắc Minh không từ chối nên cô bé càng được đằng chân lân đằng đầu, không biết kiếm đâu ra một quyển sách dành cho trẻ em đưa cho Hoắc Minh, bản thân thì thoải mái trèo vào lòng anh, gác bàn chân trần nho nhỏ lên bụng anh.
Không một ai có thể từ chối được sinh vật đáng yêu như thết
Trước giờ Hoắc Minh không thích trẻ con, nhưng có thể do biết đây là máu thịt của mình, hoặc do cô bé này rất thông minh, nên anh không nỡ làm cô bé thất vọng.
Anh dựa vào đầu giường, một bàn tay nhẹ ôm cô bé.
Sau đó anh đọc quyển truyện trẻ em, do đã mất đi phần lớn trí nhớ nên không được lưu loát.
Tiểu Hoắc Tây chê bai: “Đọc không tốt bằng bố lúc trước!”
Bố lúc trước...
Hoắc Minh ngơ ngác một lúc mới hiểu ra, ý là nói anh trước khi mất trí nhớ.
Anh khi đó thật sự là một người chồng tốt yêu vợ thương con à?
Hoäắc Minh không cách nào tưởng tượng được!
Anh chậm rãi đọc sách trẻ em đến tận khi cô bé trong lòng đã ngủ... Cô bé nóng hổi, rõ ràng là một cơ thể nhỏ bé nhưng lại vô cùng ấm áp, như thể chiếc lò sưởi ấm áp trong đêm cuối thu vậy.
Dưới ánh đèn tờ mờ, Hoắc Minh nhìn kỹ vật nhỏ trong lòng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!