Hai ngày sau, các bạn nhỏ đến thăm Hoắc Tây. Ôn Noãn tiếp đãi.
Toàn bộ quá trình, Hoắc Minh đều ở đó, anh ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha ở phòng bệnh VIP, xử lý tài liệu.
Tiểu Hoắc Tây vui vẻ lại tự hào. Bố của cô bé rất đẹp trai, mẹ thì xinh đẹp.
Ánh mắt hâm mộ của các bạn nhỏ khiến cho Tiểu Hoắc Tây giành chiến thắng!
Trước khi ra về, các bạn nhỏ đều tặng quà.
Trương Sùng Quang tặng kẹo que cho cô bé, cô bé chuẩn bị đưa một nửa cho bố của mình.
Trong phòng bệnh lại im lặng, Hoắc Tây ngủ rồi.
Ôn Noãn nhỏ giọng hỏi: “Hoắc Minh, hôm nay anh không được bình thường!”
Hoắc Minh cười nhạt: “Sao anh lại không bình thường? Đúng rồi... Trước đây không phải em gọi anh là Minh à, sao giờ lại đổi là Hoắc Minh rồi?”
Anh đặt tài liệu trên tay xuống, kéo cô ngồi xuống: “Sau này gọi anh là Minh! Ôn Noãn, đừng có xa lạ với anh như vậy!”
Ôn Noãn nương theo lực của anh, cô dựa vào vai anh.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Các bạn nhỏ đến đây thăm là do anh sắp xếp sao?”
Ánh mắt Hoắc Minh sáng rực.
Lát sau, anh mới nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, là anh sắp xếp! Em không thấy Hoắc Tây rất vui vẻ sao? Con gái đáng thương như vậy, làm cho con bé vui vẻ một chút không phải tốt hơn hả?”
Ôn Noãn không phản bác được!
Hoắc Minh cười nhạt, anh không nói cho cô biết, anh đã đến gặp bố của Trương Sùng Quang.
Sau này, tiểu học, trường cấp ba, đại học...
Trương Sùng Quang đều học cùng lớp với Hoắc Tây, bởi vì cậu bé có dòng máu gấu trúc!