Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở nhà họ Hoắc.
Trong sảnh lớn, Hoắc Chấn Đông đang uống trà, thấy Hoắc Minh cùng Ôn Noãn đã về thì bảo hai người ngồi xuống.
Thực ra tâm trạng của Hoắc Chấn Đông lúc này đang rất phức tạp.
Ông thực sự đau lòng cho Ôn Noãn.
Kiều Cảnh Niên qua đời, nhà họ Kiều vậy mà lại tới đây báo tang, bà cụ Kiều kia một khóc hai làm loạn ba thắt cổ, đòi Ôn Noãn mặc áo xô để tang, đương nhiên những chuyện này đều đã bị Hoắc Chấn Đông ngăn cản.
Ông biết tâm trạng của Ôn Noãn không tốt, chỉ cười nhẹ: “Duyên phận ngắn ngủi, đừng quá quan tâm!”
Ôn Noãn gật đầu.
Hoắc Chấn Đông chuyển đề tài: “Hai đứa định bao giờ sẽ kết hôn?”
Kết hôn?
Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn, cười cười: “Bố, con và Ôn
Noãn chỉ vừa mới quay lại, nói chuyện kết hôn bây giờ còn sớm quái Cứ chơi thêm hai năm nữa đi!”
Hoắc Chấn Đông cười lạnh: “Chơi thêm hai năm? Con nghĩ mình còn trẻ lắm có đúng không hả? Hơn nữa... Kết hôn thì trì hoãn niềm vui của con hay sao?”
Hoắc Minh sờ sờ mũi.
Trái lại Ôn Noãn lại chủ động nói: “Đợi Hoắc Tây lớn hơn chút nữa đi ạ!”
Hoắc Chấn Đông gật đầu: “Đây mới giống câu trả lời này! Nào có giống như con, suốt ngày miệng chó không mọc được ngà voi, cứ tưởng chuyện làm người ta bực mình
là thú vị lắm, cũng chỉ có Ôn Noãn mới sẵn lòng nhịn conl”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!