Trên kệ trong nhà vệ sinh có một que thử thai đã qua sử dụng với hai vạch ngang màu hồng nhạt.
Trước khi ông đến, cô định nói rằng cô đã mang thai.
Nhưng ông lại nói với , bọn họ không hợp...
Trái tim vẫn đau đớn mỗi khi nhớ lại chuyện cũ.
Khi ra ngoài, Ôn Noãn ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách với hai tách trà hoa trước mặt.
Thấy mắt Hoắc Minh Châu óng ánh nước, cô nhẹ nhàng mỉm cười: “Nói xong rồi à? Đến đây uống trà!”
Hoắc Minh Châu nức nở gọi: “Chị dâu!”
Cô ấy cực kỳ khổ sở ngồi cạnh Ôn Noãn.
Cô ấy từng yêu say đắm một người đàn ông, nhưng từ đầu đến cuối người đó lại chỉ như người dưng nước lã! Điều đáng buồn nhất là cô ấy vẫn thích người này, nhưng vì thích nên cô càng không thể tha thứ cho bản thân và cả ông ấy!
Ôn Noãn để cô ấy dựa vào vai.
Lục Khiêm đi ra, bầu không khí rất khó nói.
Có một số chuyện ông ấy không thể giải thích với Minh Châu, cũng không thể nói cho Ôn Noãn... Cuối cùng, dù thế
nào đi nữa, ông đã có lỗi với cô ấy.
Lục Khiêm nói nhỏ: “Chăm sóc em ấy thật tốt! Cậu về thành phố C trước.”
Ông ấy phải đi...
Ôn Noãn nhẹ nhàng hỏi: “Cậu, lần trước con hỏi cậu đã nghĩ đến việc lập gia đình chưa? Bây giờ... Con muốn hỏi lại!”
Lục Khiêm dừng bước.
Đã từng.
Trong nửa năm ở bên Hoắc Minh Châu, ông ấy từng nghĩ đến kết hôn, bởi khoảng thời gian đó quá đẹp với ông ấy, đẹp đến mức khó bỏ như thuốc phiện!
Nhưng vậy thì sao?
Bây giờ ông ấy không thể nói nên lời.
Lục Khiêm hơi lạnh lùng, nhẹ nhàng nói: “Không!”
Ôn Noãn gật đầu: “Con biết rồi! À phải rồi, cậu à... Bà ngoại đến rồi, hiện giờ cậu sang nhà họ Hoắc đi!”
Lục Khiêm nhìn lại.
Sắc mặt Hoắc Minh Châu cũng tái nhợt.
Ôn Noãn nhàn nhạt uống trà, sau đó mỉm cười: “Không phải con mời bà đâu! Do bà ngoại cứ nằng nặc đòi đến xin lỗi thôi!... Cậu à, người già đều bảo thủ mà.”
Lục Khiêm nhìn Hoắc Minh Châu, cô ấy cũng nhìn ông.